Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 750

Cô ta lẽ ra nên vui mừng thì lại bị người khác lấy chăn trùm kín đầu, sau đó nghe thấy một giọng nói xa lạ:

“Ông Lưu, ông giải thích như thế nào cho chuyện vượt quá giới hạn này của mình ạ?”

“Cút!”

Ông Lưu?

Đợi đến khi xung quanh trở nên yên tĩnh lại, cô ta mới cảm thấy đau đớn một cách rõ rệt.

Người đàn ông đó lại không phải là Lục Huyền Lâm.

“Á! Ông là ai?”

Thái độ kinh ngạc của Trịnh Uyển Khanh khiến người đàn ông kia rất khó chịu, lấy từ trong ví tiền ra một xấp tiền rồi ném vào người cô ta.

“Bò lên giường của tôi không phải là vì cái này sao? Nhất định là con đàn bà đê tiện kia bảo cô tới sau đó đòi chia tài sản rồi! Cút!”

Trịnh Uyển Khanh bần thần, người đàn ông kia lập tức kéo cô ta vứt ra ngoài phòng ngủ. Về đến nhà, Trịnh Uyển Khanh vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Chỉ nhìn thấy Tiêu Hà ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy cô ta trở về cũng không có phản ứng gì.

Sau đó, tin tức về Trịnh Uyển Khanh lên giường cùng với một người đàn ông có vợ đang trong giai đoạn đệ đơn ly dị lập tức trở thành tin hot, kèm theo đó còn có tin về sự phá sản của Trịnh Thị.

“Lục Huyền Lâm, tất cả những thứ này đều là do anh gài bẫy hết đúng không?” Trước mặt Lý Hùng Thành là Lục Huyền Lâm đang bắt chéo chân kiểm kê tài sản của anh ta.

Anh ta muốn xông lên đánh nhau sống chết một trận lại bị vệ sĩ kìm chặt trên đất.

“Người hại con của tôi thì có thể có kết cục gì tốt được? Nhưng mà anh cũng nên cảm ơn tôi, tôi còn cho cả tập đoàn Trịnh Thị đi cùng với anh còn gì.”

“Vậy Lục Sơn thì sao? Đều là do ông ta xúi giục tôi. Lục Huyền Lâm, anh coi lại kết cục bị cô lập của mình như thế nào đi! có tiền thì có gì hay ho chứ?” Lý Hùng Thành lớn giọng cười vang, đây là tôn nghiêm duy nhất của anh ta.

“Tôi đã tiễn Lục Sơn ra nước ngoài rồi. Bị cô lập ấy hả? Tôi chỉ dọn dẹp sạch sẽ những người lòng dạ nham hiểm trong nhà họ Lục đi thôi. Có thể anh không biết, nhưng cũng nhờ anh mà tôi và vợ con tôi đã nhận nhau rồi!”

Lý Hùng Thành dần bày ra vẻ tuyệt vọng, còn Lục Huyền Lâm thì vô cùng hài lòng. Sau khi dặn dò A Minh xong cũng rời đi.

Hôm nay anh rất bận, phải gặp rất nhiều người.

“Tôi nên gọi anh là Thái Vũ Hàng, hay là Lâm Bách…”

“Có ý nghĩa gì đâu?” Thái Vũ Hàng đội mũ bóng chày đeo khẩu trang ngồi đối diện Lục Huyền Lâm đưa cho anh một phong thư: “Gọi thế nào cũng không quan trọng, tôi đã giao cô ấy lại cho anh rồi, hy vọng anh có thể trân trọng. Nếu không, tôi sẽ đoạt lại cô ấy.”

Mấy ngày sau đó, đợi đến lúc những tin tức này đã dịu xuống, chuyện Thái Vũ Hàng quay trở lại màn ảnh lập tức dấy lên một làn sóng, câu chuyện vắng bóng lần đó được giải thích chỉ là một trò đùa thôi.

Lý Tang Du cũng không gọi điện thoại được cho Thái Vũ Hàng.

“Anh ta kêu anh đưa thư cho em, bảo anh phải phải chăm sóc cho em thật tốt.” Vừa mới xuất hiện tin tức là Lục Huyền Lâm đã lập tức chạy tới tìm Lý Tang Du.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK