Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 402

Lục Huyền Lâm siết chặt tay, nếu không phải ba Lý ở đây, anh thật sự muốn ôm lấy cô ta nói tất cả đều không liên quan tới em.

Ba Lý an ủi: “Uyển Khanh, chuyện họ ly hôn, dù không có con cũng sẽ đi tới bước này thôi. Nếu có thể giải quyết mâu thuẫn thì cũng sẽ không có ngày hôm nay. Giờ con phải chăm sóc sức khỏe cho tốt.”

Ba Lý hiểu rõ tất cả nhưng lại giả vờ hồ đồ, Lục Huyền Lâm chưa từng yêu con gái mình, có thể đối xử với Lý Tang Du như vậy, không phải một người có tình cảm có thể làm ra. Từ đầu tới cuối, Lục Huyền Lâm chỉ yêu Lý Uyển Khanh.

Chuyện tới nước này, Lý Tang Du quyết tâm muốn ly hôn, người làm ba như ông rất ủng hộ, hôn nhân không có tình yêu thì chính là một nấm mồ.

“Con…” Lý Uyển Khanh do dự nhìn Lục Huyền Lâm, sau đó nói với ba Lý: “Ba, con đồng ý điều trị khép kín để khôi phục lại ký ức đã mất của mình.”

Nghe vậy, ba Lý lộ ra vẻ mặt không đồng tình.

Lục Huyền Lâm cũng kinh ngạc.

“Muốn trị liệu có thể đợi con và Lục Huyền Lâm kết hôn xong rồi hẵng trị liệu. Có lẽ đợi Tang Du ly hôn là các con sẽ kết hôn, cũng không mất nhiều thời gian chờ đợi đâu.”

Lý Uyển Khanh im lặng, trong lòng lại mừng thầm, đương nhiên không thể hiện quá rõ ràng trước mặt ba Lý. Nếu ba Lý đã đồng ý chuyện của cô ta với Lục Huyền Lâm, vậy cô ta và Lục Huyền Lâm cũng không cần lén lút nữa.

“Ba đi xem Tang Du thế nào.” Ba Lý đứng lên: “Hai đứa nói chuyện đi.”

Đợi ba Lý lên lầu, Lục Huyền Lâm mới ngồi xuống bên cạnh Uyển Khanh, giờ tay lau nước mắt cho cô ta: “Giờ sức khỏe thế nào?”

“Đỡ nhiều rồi, chỉ là thỉnh thoảng có hơi đau đầu.”

“Vậy thì tốt, đừng suốt ngày suy nghĩ linh tinh, không phải anh vẫn luôn bên cạnh em sao?” Lục Huyền Lâm nói, không nhịn lòng được mà liếc mắt nhìn lên lầu.

Điều này làm sao qua mắt được Lý Uyển Khanh? Đương nhiên cô ta biết trong lòng anh đang nhớ tới một người.

Người này là ai, khỏi nghĩ cũng biết.

Vì để làm anh phân tâm, Lý Uyển Khanh tỏ vẻ yếu đuối, đáng thương: “Có phải em rất đáng ghét vì luôn giục anh ly hôn hay không? Nhưng em sợ thời gian càng lâu thì anh sẽ thay lòng mà bỏ rơi em.”

“Sao lại thế? Trong hai năm qua, chẳng phải anh vẫn luôn đợi em trở về sao?” Lục Huyền Lâm yêu chiều xoa đầu cô ta.

Lý Uyển Khanh mở to đôi mắt long lanh nhìn anh: “Vậy… từng có một khoảnh khắc nào anh thích chị em không?”

Câu hỏi này khiến Lục Huyền Lâm ngơ ngác.

Thích… hình như từng có, còn không phải một khoảnh khắc mà là thường xuyên.

Ngay cả anh cũng chẳng nghĩ tới, tự nhiên lại thích.

Thấy Lục Huyền Lâm im lặng, Lý Uyển Khanh nóng vội nói: “Trả lời em!”

“… Từng có.” Lục Huyền Lâm khó xử nhìn cô ta, đối mặt với Lý Uyển Khanh, anh không thể nào nói dối.

Con gái đều rất nhạy cảm, nếu Lục Huyền Lâm nói không yêu thì chắc chắn cô ta sẽ không tin. Nhưng bây giờ, anh nghiêm túc trả lời từng có thì cô ta lại khó chịu: “Vì sao? Không phải anh nói đời này anh chỉ thích mình em thôi à? Vì sao lại thích chị gái em?”

“Uyển Khanh à, anh thành thật xin lỗi, có đôi khi người ta không khống chế được chuyện này, anh cũng không muốn nhưng thật sự không thể kiềm chế nổi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK