Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 422

Nhưng mọi chuyện không hề tốt đẹp như những gì cô ta nghĩ, người nhà họ Lục cũng không nhiệt tình với cô ta, hơn nữa còn đối xử với cô ta rất lạnh nhạt. Trong lòng cô ta không thoải mái cũng là điều bình thường.

Cô ta ngồi một mình trong phòng khách quạnh quẽ, Lục Huyền Lâm bị ông cụ gọi đến tra hỏi, sau đó Hà Thất Thất ở cạnh cô ta.

“Uyển Khanh, cô không sao chứ?”

“… Tôi không sao.”

“Không ngờ đám bà tám trong công ty kia lại nói cô là bồ nhí, đúng là không thể nhịn nổi mà!” Hà Thất Thất tức giận nói: “Vị trí mợ cả đáng lẽ vốn là của cô, những người ngoài hóng hớt không rõ chân tướng kia còn lật ngược lại nói cô là người thứ ba, là bồ nhí.”

“Thất Thất, tôi không hận chị tôi, chị ấy cũng không cố ý…” Lý Uyển Khanh bày ra dáng vẻ cứ như mình chịu uất ức lớn lắm.

“Uyển Khanh, cô nên tỉnh táo lại đi! Đến bây giờ cô vẫn nói giúp người phụ nữ kia, lúc ấy trên sân khấu cô ta nói những chuyện đó chẳng lẽ không phải cô ta cố ý sao? Không phải là cô ta thấy cô làm mợ chủ chính thức thì không quen sao? Còn muốn vùng vẫy giãy chết, đúng là tội nghiệp!”

“Được rồi Thất Thất, cô nói ít đi vài câu…”

Ngoài miệng thì Lý Uyển Khanh nói như vậy, nhưng trong lòng cô ta lại vui sướng cực kỳ.

“Anh tôi cũng mềm lòng quá rồi, cô ta ức hiếp cô như thế mà anh ấy cũng không nhìn ra? Nếu không phải hai năm trước cô ta hại cô mất tích thì cô ta có thể ngồi lên vị trí mợ chủ chắc?”

Có thể tính cách yếu đuối càng khiến người khác thương yêu hơn, Hà Thất Thất nhìn Lý Uyển Khanh thuận mắt hơn Lý Tang Du nhiều. Cô ta nói khô cả miệng, cầm chén trà trên bàn lên uống mấy ngụm rồi lại tiếp tục nói dông nói dài.

“Không phải nói chứ, người phụ nữ kia đúng là có chút bản lĩnh, ngay cả ông nội cũng bị cô ta mê hoặc đến nỗi váng đầu. Để lại hết tài sản cho đồ đê tiện đó! Uyển Khanh, cô không phải đau lòng làm gì người phụ nữ như vậy sớm muộn cũng sẽ gặp xui xẻo thôi. Cô cứ chờ mà xem đi.”

Lúc này, Lục Huyền Lâm mặt hằm hằm đi tới phòng khách, mỏi mệt ngồi trên ghế sô pha.

“Anh, anh đến rồi! Chuyện liên quan đến danh phận này thì nhất định không thể lui bước! Cho dù ông nội răn dạy anh thì cũng phải… Này!”

“Ra ngoài! Lục Huyền Lâm không nhịn được mà quát lên.

Hà Thất Thất cũng không dám cãi lại, hậm hực rời đi.

Lý Uyển Khanh cũng bị dọa, nhưng lại không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể khe khẽ nức nở.

Tiếng nức nở khe khẽ của cô ta khiến Lục Huyền Lâm chú ý tới Lý Uyển Khanh đang ở đây. Anh đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô ta: “Anh tìm cô ta suốt, muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng cô ta vẫn không nhận điện thoại.”

“Không sao… Không trách chị ấy được, là em không đúng…”

“Không! Đây không phải là lỗi của em, anh nhất định sẽ tìm ra cô ta, để cô ta xin lỗi trước mặt em.”

Anh vẫn không thể hiểu nổi tại sao Lý Tang Du phải nói những câu kia trên sân khấu?

Điện thoại di động vang lên tiếng thông báo của messenger.

Anh lấy ra xem, là ảnh chụp chung giữa Lý Tang Du và Thái Vũ Hàng.

Không tệ, có gan đấy.

Sau khi gây chuyện thì một mình bỏ đi, để lại một đống rắc rối. Vào lúc rất nhiều người đang tìm cô, cô thì hay rồi, ở bên Thái Vũ Hàng, còn mập mờ như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK