Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 571

Lục Huyền Lâm nói không thất vọng chỉ là giả, anh nhẹ nhàng đáp ừ một tiếng.

Tâm trạng hơi rối bời, Lục Huyền Lâm khẽ nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp…”

“Đúng là đồ qua cầu rút ván, tôi đã  nói hết đâu, nếu anh không nghe thì sẽ hối hận cả đời đấy.”

Mộ Nhã Kỳ tức giận hét lên, Lục Huyền Lâm vẫn chưa lấy lại tinh thần, không thể làm gì khác ngoài việc lắng nghe cô ta nói: “Vậy cô nói đi.”

“E hèm.” Mộ Nhã Kỳ hắng giọng nói tiếp: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như Mộ Mộ và Tịch Tịch là trẻ sinh non, cụ thể sinh sớm mấy tuần thì tôi không rõ, chuyện này có dịp thì anh nên hỏi Tang Du…”

Lục Huyền Lâm ngay lập tức hiểu ra ý cô ta, trong đầu anh giống như thể có tia sáng lóe lên, lại không thể nào tỉnh táo được.

“Cô có gì cứ nói thẳng đi!”

“Nói cách khác, Mộ Mộ và Tịch Tịch vẫn rất có thể là con của anh, miễn là sáu năm trước Lý Tang Du không ngoại tình.”

Mộ Nhã Kỳ nói có hơi khó nghe nhưng đây lại là cách diễn đạt chân thực nhất.

Nếu sáu năm trước Lý Tang Du luôn chung thủy với Lục Huyền Lâm thì có đến chín mươi phần trăm Mộ Mộ và Tịch Tịch là máu mủ ruột thịt của Lục Huyền Lâm.

Tuy nhiên đây cũng là lý do Mộ Nhã Kỳ muốn đùa giỡn với Lục Huyền Lâm, chuyện năm đó cô ta cũng biết ít nhiều. Hồi đó đúng vào khoảng thời gian này Lục Huyền Lâm mang Trịnh Uyển Khanh về, chắc hẳn đối xử với Lý Tang Du chẳng ra gì.

Nhưng Lý Tang Du thì sao, đã vậy mà còn vất vả sinh con cho anh ta, sinh một lúc cả hai đứa!

Rốt cuộc tên này kiếp trước tu bao nhiêu phúc mà kiếp này gặp được một cô gái tốt như vậy?

Theo bản năng, Lục Huyền Lâm không tin nổi, mặc dù anh có suy đoán đó, nhưng thật sự cho đến lúc này anh vẫn cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.

Mình có tài cán gì mà Tang Du sinh cho mình hai đứa con, lại còn là sinh non chứ?

Tay anh khẽ run rẩy, ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn.

Trước nay anh luôn là người theo chủ nghĩa vô thần nhưng bây giờ anh thật lòng cảm ơn thượng đế.

Cảm ơn thượng đế đã cho anh gặp được Lý Tang Du, cảm ơn thượng đế đã cho ba mẹ con Tang Du bình an.

“Anh nên tự kiểm điểm lại mình cho tử tế đi, cô ấy là một cô gái tốt, nhưng anh thì không phải là người đàn ông tốt đâu.”

Mộ Nhã Kỳ hiếm khi nghiêm túc, đây cũng là câu cuối cùng cô ta nói, xong xuôi liền cúp máy, mặc cho Lục Huyền Lâm tự chìm đắm trong vui mừng.

Điện thoại vang lên hai tiếng tút tút báo hiệu đã ngắt kết nối, Lục Huyền Lâm vẫn trong trạng thái như thể không hay biết gì, vẫn luôn dán tai vào điện thoại.

Nếu có A Minh ở đây thì chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, tổng giám đốc xưa nay làm việc quyết đoán sao tự nhiên lại ngốc nghếch như vậy?

Anh thất thần đưa tay kéo ngăn kéo bên cạnh ra, từ trong một đống giấy tờ tìm được đúng báo cáo về Lý Tang Du và hai đứa trẻ đặt lên trên bàn.

Thấy rõ cột địa chỉ, anh lại muốn nhìn tài liệu về ba người họ thêm một lúc.

Ảnh của Mộ Mộ và Tịch Tịch là được chụp lén, trông không rõ nét cho lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK