Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 561

Huấn luyện thực tập sinh? Lục Huyền Lâm tập trung suy nghĩ lo lắng một hồi rồi mới nghiêm mặt nói: “Tôi cho cô mượn mười tỷ, năm tỷ còn lại coi như tôi góp cổ phần.”

“Sếp Lục thật đúng là hào phóng, công ty còn chưa thành lập được mô hình mà đã nhập luôn năm tỷ cổ phần rồi.”

Mộ Nhã Kỳ nhíu mày cười cười, Lục Huyền Lâm hào phóng với công ty của mình cũng không phải là chuyện xấu.

Mà thật ra nói là góp cổ phần thôi, chứ đến lúc đó mà làm ăn thua lỗ, năm tỷ này coi như một khoản nợ tình nghĩa.

Lục Huyền Lâm nuốt miếng bò bít tết trong miệng mặt không đổi sắc, miếng bò chín tái là kiểu anh thích ăn nhất, nhưng lúc này lại không hề muốn ăn.

“Cô cũng không thiếu mười lăm tỷ này, đúng không?”

Danh tiếng nữ mình tinh đâu phải chỉ là nói suông. Mấy năm nay Mộ Nhã Kỳ làm bao nhiêu quảng cáo, phim truyền hình điện ảnh cũng không hề ít, không thể nào không có nổi mười lăm tỷ tiền tiết kiệm được.

Mộ Nhã Kỳ khoanh hai tay lại, nâng chiếc cằm nhọn lên, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Huyền Lâm: “Nếu như tôi nói tiền riêng của tôi đã mất hết thì sếp Lục có còn đầu tư cho tôi không?”

“Tôi sẽ cử người chuyên nghiệp đến giúp cô.” Lục Huyền Lâm cũng không để lời Mộ Nhã Kỳ nói vào trong lòng, cô ta không muốn thẳng thắn nhất định là có lý do của mình.

“Ai da, cậu Lục, hay là anh nuôi tôi đi vậy, tôi không muốn cố gắng đâu.” Mộ Nhã Kỳ làm nũng.

Lục Huyền Lâm chính là kiểu như vậy, ngoài lạnh trong nóng.

Cô ta nói xong liền đứng lên, đi đến bên cạnh Lục Huyền Lâm rồi ôm lấy anh từ phía sau lưng, hai tay đặt lên trên vai anh, toàn thân nhũn như không xương.

“Cậu Lục, hay là anh cân nhắc thử đi, thân tôi mỏng manh yếu đuối thế này, lúc này Tang Du không ở đây, chi bằng anh cho tôi chút cơ hội biểu hiện đi?”

Mái tóc mềm mại của Mộ Nhã Kỳ trượt xuống vành tai của Lục Huyền Lâm, cảm giác ngứa ngáy khiến cho phản ứng của anh không được linh hoạt cho lắm.

Kí ức dường như đã lùi về từ rất lâu trước đây, cũng có thể là ở trong mơ, khi đó Tang Du cũng dán trên người anh, hai người không nói năng gì, chỉ lặng lẽ dựa vào nhau.

Mộ Nhã Kỳ tới gần thì mùi nước hoa cũng theo đến, chỉ trong nháy mắt Lục Huyền Lâm đã tỉnh táo trở lại.

Lý Tang Du sẽ không xịt nước hoa, cô ta không phải Tang Du!

Anh như mới bừng tỉnh từ trong cơn mộng mị, trong mắt lại lộ cảm xúc thất vọng. Anh không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình không gặp Tang Du, mọi người đều cho rằng cô không còn nữa.

Ai cũng bảo anh hãy quên Tang Du đi, nhưng có ai nói cho anh làm như thế nào để quên được cô không?

Người đó đã in sâu vào tâm trí anh, chỉ cần anh nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy nét mặt tươi cười của cô, trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày chỗ nào cũng có hình bóng của cô.

Mộ Nhã Kỳ thấy anh không có phản ứng gì mà chỉ thất thần là biết chắc hẳn anh là đang nghĩ đến Lý Tang Du kia.

Cô ta rất thức thời rời khỏi người anh, ngồi lại chỗ ngồi của mình.

“Sắc đẹp ngay trước mắt anh mà anh lại đi nhớ lại tình cũ. Lần đầu tiên tôi phát hiện ra cậu Lục đây lại là người si tình đấy nhé!”

Ở bên kia bàn ăn, Mộ Nhã Kỳ nháy mắt nhìn Lục Huyền Lâm, khi còn học đại học anh đã có nhiều người theo đuổi như cá chép vượt sông mà cô ta chưa từng thấy anh động lòng bao giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK