Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 560

Mười hai giờ trưa.

Phòng ăn cao cấp ở Trái Tim Hải Dương.

Lục Huyền Lâm nhìn người phụ nữ kiều diễm trước mắt mình nhưng mặt vẫn không đổi sắc.

Noi ra thì bộ đồ mà Mộ Nhã Kỳ đang mặc là một chiếc váy ngắn màu trắng lộ vai, nếu không phải phải công tác bảo vệ của tiệm này khá tốt thì những fan hâm mộ muốn xông lên chụp ảnh chung đã đủ để lấp đầy căn phòng lớn này rồi.

Nhưng đến chỗ Lục Huyền Lâm, cô ta luôn có cảm giác mình rất tầm thường, ngoại trừ Lý Tang Du thì cô ta chỉ hơn những người phụ nữ tầm thường kia nhiều nhất là mấy năm giao tình thôi.

“Mỗi lần nhìn tôi anh đều không có phản ứng gì hết, tôi là một nữ minh tinh người người theo đuổi, nhưng đến chỗ anh thì luôn có cảm giác bị giày xéo vậy.”

Trong phòng bao, phía trên bức tường là một bể cá, mấy con cá bơi qua bơi lại thật sự khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thú vị.

Cô ta nói xong liền nhấp một ly cocktail đầy màu sắc. Đôi mắt như con mèo con khẽ nheo mắt, nhìn trông rất hưởng thụ.

Trái Tim Đại Dương, tên như ý nghĩa, chính là một nhà hàng có chủ đề liên quan tới biển, cũng là nhà hàng biển duy nhất trong thành phố.

Mà điều làm cho người ta vỗ tay tán thưởng chính là bức tường ở đây mô phỏng rõ ràng hệ sinh thái dưới đại dương.

Đương nhiên, cái giá cao chót vót cũng khiến người ta òa lên ngưỡng mộ.

“Cô đang đem đàn gảy tai trâu đấy.” Giọng Lục Huyền Lâm lạnh tanh, ánh mắt đặt vào miếng bò bít tết trước mặt mình, động tác cắt bò bít tết trên tay vẫn không ngừng.

Thú thật, anh không có hứng thú gì với bò bít tết, nhưng với một đại minh tinh như Mộ Nhã Kỳ, Lục Huyền Lâm cũng không có hứng thú.

Mộ Nhã Kỳ nhún vai không quan tâm, vẩy mái tóc xoăn ra sau lưng để lộ ra xương quai xanh tuyệt đẹp: “Chứ gì nữa. Ưỡn ẹo trước mặt anh khác gì đàn gảy tai trâu đâu?”

“Hôm nay cô tới tìm tôi chỉ để ăn bữa cơm?”

Lục Huyền Lâm đi thẳng vào vấn đề, không hề có ý muốn nói khéo tẹo nào.

“Hơ, tôi muốn tìm anh ăn cơm thì nhất định phải có việc à?”

Nói xong, Mộ Nhã Kỳ chu miệng, nguýt anh tỏ ra không vui.

Lục Huyền Lâm ngước mắt lên nhìn cô ta, ý tứ rõ ràng.

Lục Huyền Lâm không nhớ rõ mình quen Mộ Nhã Kỳ từ lúc nào, dù sao ở trước mặt cô ta, xưa nay anh cũng không hề quanh co lòng vòng.

“Nói đi.”

“Nếu anh đã nói như vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh vậy.” Mộ Nhã Kỳ điều chỉnh vẻ mặt mình nghiêm túc lại: “Lần này tôi tới là muốn hỏi mượn anh một khoản tiền.”

Ở ngành giải trí lăn lộn đã nhiều năm, cô ta cực kì hiểu rõ quy luật sinh tồn ở đây.

Gương mặt này còn có thể dùng mấy năm nữa, chính Mộ Nhã Kỳ cũng không biết.

Lục Huyền Lâm nghe vậy thì nhíu mày lại, nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói: “Mượn bao nhiêu, làm cái gì?”

“Anh nói nhiều thêm hai chữ thì sẽ chết à?” Mộ Nhã Kỳ bực bội lầm bầm một câu.

Ngay sau đó lại nói: “Mượn mười lăm tỷ, tôi muốn mở một công ty, chuyên huấn luyện thực tập sinh.”

Nói xong, Mộ Nhã Kỳ liền nhấp một ngụm cocktail, mấy con ốc nướng kiểu Pháp ngon nhất trên bàn ăn cô ta không đụng vào chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK