Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 574

Kể ra thì thời đại này cũng đã khác rồi. Mấy món đồ chơi anh ta chơi trước kia, đồ ăn vặt ăn trước kia hiện tại đã không còn xuất hiện nữa.

“Còn cái gì khác không? Hai thứ liệu có ít quá không?”

“Tổng giám đốc của tôi ơi, đây không phải món đồ cụ thể, chỉ chung chung thôi!”

A Minh chau mày, dáng vẻ muốn cười nhưng lại không thể cười nổi. Nếu không phải đang ở chỗ làm thì anh ta đã cười ầm ĩ lên rồi.

Tổng giám đốc đáng yêu của anh ta còn tưởng rằng ô tô điều khiển từ xa và búp bê chỉ là hai vật phẩm riêng biệt thôi cơ đấy.

Nếu như vào cửa hàng, đối mặt với đống ô tô điều khiển và búp bê kia thì có lẽ tổng giám đốc sẽ hiểu hai thứ này thôi cũng đủ để chọn rồi.

Nói đến đây, A Minh lại muốn cười khi nghĩ tới vẻ ngơ ngác của tổng giám đốc nếu đứng ở khu đồ chơi…

“Phụt, ha ha…” A Minh không nhịn được, cất lên một tràng cười truyền vào điện thoại đến tận lỗ tai Lục Huyền Lâm.

“Ối, tôi xin lỗi nhé tổng giám đốc.”

Ý thức được mình vừa làm gì, A Minh lập tức ngừng cười, lập tức xin lỗi.

Chỉ tiếc là âm thanh ấy đã được truyền đến nơi, sắc mặt Lục Huyền Lâm đen sì: “Chờ tôi trở về sẽ xử lý cậu!”

Nói xong, anh liền cúp điện thoại, cho xe tiến vào bãi đỗ xe. Lục Huyền Lâm mặt hằm hằm tiến thẳng lên tầng năm khu nhi đồng.

Nhưng đến nơi rồi, anh lại có chút do dự. Trước kia, mỗi lần tới khu thương mại, anh chỉ làm duy nhất công việc thị sát, nên mấy sản phẩm này cũng chỉ có giá trị khái niệm với anh. Cho dù A Minh đã cho anh biết hai đứa bé thích đồ chơi gì thì anh cũng vẫn không biết đường chọn.

Huống chi ở đây toàn các mẹ dắt con đi, anh là đàn ông nên cảm thấy hơi bối rối.

Đây là lần đầu tiên anh bối rối như vậy, Lục Huyền Lâm trước nay phóng khoáng tự do trên mặt trận buôn bán, bây giờ lại thua ở trong tay hai đứa trẻ ngây thơ này. Nghĩ thôi đã khiến người ta dở khóc dở cười.

Cử chỉ kì lạ và bề ngoài xuất sắc của Lục Huyền Lâm làm cho không ít người ghé mắt nhìn, khiến anh không quen cho lắm, lập tức bước nhanh vào khu đồ chơi.

Đồ chơi rực rỡ muôn màu, còn có một hai bạn nhỏ kéo áo mẹ mình đòi mua này mua kia.

Ô tô điều khiển từ xa và búp bê. Anh nhìn hết cái này sang cái khác, mãi đến khi phát hiện chỉ riêng hai sản phẩm này thôi đã chiếm hết hai dãy hàng. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lúc chọn ô tô điều khiển từ xa còn đỡ. Bản thân anh cũng là một người yêu thích xe thể thao, nên chọn được hai chiếc mình cảm thấy khá ổn rất dễ dàng.

Nhưng đến lúc chọn búp bê, Lục Huyền Lâm lại thấy khó khăn muôn trùng.

Những con búp bê kia có lớn có nhỏ, màu tóc khác biệt, váy mặc cũng không giống nhau, thậm chí màu da cũng không giống.

Anh đứng đó không nhúc nhích, thậm chí còn hù dọa cô bé tóc hai bím đứng bên cạnh.

Mẹ của cô bé đứng cách chỗ Lục Huyền Lâm không xa. Cô bé ôm con gấu bông của mình suy tư một hồi lâu, nhưng vẫn không dám một mình đi qua, bỗng hốt hoảng ứa cả nước mắt.

“Chú ơi, chú có thể đi ra cho cháu qua tìm mẹ được không?”

Giọng của đứa bé đã lớn hơn một chút.

Lục Huyền Lâm không nghe rõ, vẫn đang mải nghĩ xem mình nên chọn loại búp bê nào. Anh thậm chí còn không phát hiện ra cách mình không xa có một bé gái mặc váy ngắn đứng đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK