Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 740

Sau nhiều lần bàn bạc, ông cụ Lục quyết định tự mình đi gặp Lý Tang Du.

Ông ta hiểu tính cách của Lý Tang Du, bất kể hận nhà họ Lục thế nào, cô cũng không giận cá chém thớt lên ông già này.

Lý Tang Du rất kính trọng và coi ông ta như ông nội của mình, vì vậy đây là cách tốt nhất.

“Ba ơi, con hy vọng Tang Du có thể tha thứ cho con, nếu con bé bằng lòng trở về, con sẽ đối xử với nó thật tốt.” Mẹ Lục khóc nức nở nói.

Bây giờ bà ta mới hiểu ra rằng ngay từ đầu mình đã nhìn lầm người, rõ ràng người Lục Huyền Lâm thích là Lý Tang Du, sao lúc trước mình lại tin tưởng Trịnh Uyển Khanh chứ?

Phải chi bà ta hiểu rõ những điều này ngay từ đầu thì tốt biết mấy.

“Mẹ ơi, con mong mẹ chấp nhận Tang Du không phải vì đứa bé mà là vì con người cô ấy.”

Nếu chỉ vì nể mặt cháu trai mà chấp nhận Lý Tang Du thì anh thà rằng cô không trở về.

Cô chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện như vậy.

“Mẹ…”

Lời đến bên môi đột nhiên biến mất, bỗng chốc mẹ Lục không biết nên nói gì.

Ông cụ Lục nhìn thấy dáng vẻ do dự của mẹ Lục thì lắc đầu.

“Huyền Lâm à, chúng ta đi thôi! Để mẹ cháu suy nghĩ cho thật kỹ!” Ông cụ Lục không nghĩ như vậy, ông ta chỉ muốn nhìn xem Lý Tang Du sống có tốt hay không là đủ lắm rồi!

Cũng coi như thay người nhà họ Lý ở trên trời chăm sóc Lý Tang Du.

Lục Huyền Lâm có chút thất vọng với mẹ Lục, đỡ ông cụ Lục đi ra ngoài.

“Bà đó, sao cứ chuyện gì liên quan đến Huyền Lâm là bà trở nên mơ hồ thế?” Ba Lục kéo mẹ Lục ngồi xuống sofa, bất đắc dĩ thở dài: “Có điều, chúng ta cũng đánh giá thấp Lý Tang Du rồi, chỉ có cô gái như vậy mới xứng đáng với Huyền Lâm nhà chúng ta thôi.”

Ba Lục không tham gia vào những chuyện này, nhưng ông ta thấy rõ Lý Tang Du là một người phụ nữ không tham danh lợi.

Gia cảnh vốn tốt đẹp, không quan tâm đến những chuyện này là hết sức bình thường, nhưng bây giờ nhà họ Lý đã xuống dốc mà vẫn tự mình nuôi con không trở về nhà họ Lục, cũng đủ để nhìn ra tính tình của con bé.

“Huyền Lâm à, Tang Du về bao lâu rồi cháu? Có phải con bé không muốn gặp ông không?” Ông cụ Lục có chút đau lòng.

Nếu lúc đầu ông không tác hợp cho cuộc hôn nhân này thì giờ đây cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

“Tính tình con bé Tang Du rất cứng rắn. Nhiều năm qua nhà họ Lục chúng ta đều mắc nợ nó!”

“Ông nội, Tang Du yêu ghét rất rõ ràng, không nói cho ông biết chẳng qua không muốn ông lo lắng thôi ạ, cô ấy gặp được ông chắc chắn sẽ rất vui.”

Những lời nói êm ru này lọt vào tai Trịnh Uyển Khanh vẫn luôn đứng chờ ở ngoài cửa nhà họ Lục.

Sáu năm qua, cô ta chưa bao giờ nghe Lục Huyền Lâm ăn nói dịu dàng như thế.

“Vậy thì tốt rồi, nếu như Tang Du không muốn trở về thì thôi, cháu dâu của ông cũng chỉ có mình con bé thôi!”

Lão già chết tiệt kia! Tại sao tôi bỏ ra nhiều công sức như vậy nhưng ông không nhìn thấy, còn Lý Tang Du chẳng làm gì hết thì ông một mực bảo vệ cô ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK