Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 768

Không gian bên trong không quá nhỏ, Lục Nghiên Tịch ngồi ở góc xa, qua một lúc lâu như thế mà cô vẫn chưa nhớ ra rốt cuộc hôm nay là ngày gì.

Tư Bác Văn cũng không có ý định nhắc nhở. Lúc lái xe, anh nghiêng đầu đánh mắt nhìn gương chiếu hậu, chiếc Ferrari vàng kia vẫn luôn theo sau.

“Lục Nghiên Tịch, có phải cô cảm thấy Hoắc Vũ Khải trở về thì Hoắc Thị đã an toàn rồi hay không?” Tư Bác Văn nghĩ đến điều này trước tiên. Lục Nghiên Tịch muốn hủy bỏ hôn ước, anh nhất định sẽ không đồng ý. Hơn nữa, Hoắc Vũ Khải cũng chẳng thể thay đổi được gì.

Không nghe được câu trả lời của cô, sắc mặt Tư Bác Văn càng trở nên khó coi, anh quay đầu nhìn Lục Nghiên Tịch, thấy cô đang ngơ ngác.

Anh cưỡng ép xoay người cô lại: “Không có chuyện hủy hôn đâu. Ngày nào Như Mai còn chưa quay lại thì tôi sẽ dần dần phá hủy thứ hạnh phúc mà cô mong cầu, cả sự tự do của cô nữa.”

Lục Nghiên Tịch khinh thường kiểu uy hiếp này, không phải không thèm quan tâm mà là dù có quan tâm cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.

Lái xe tầm nửa tiếng, Tư Bác Văn chở cô đến một câu lạc bộ.

Câu lạc bộ cao cấp ở Phong Thành, từ nhỏ đến lớn Lục Nghiên Tịch không thường tới đây, tại sao bây giờ lại chở cô đến?

Không chờ cô hỏi, Tư Bác Văn đã dẫn cô lên tầng bảy, bước vào một căn phòng, trên bàn tròn đã có một đám người quây quần.

Tất cả đều là gương mặt quen thuộc, hai mươi mấy người, đều là bạn bè thân thích của nhà họ Tư, nhà họ Lục và nhà họ Hoắc.

Lục Nghiên Tịch mới nhớ tới hôm nay là tiệc gia đình, cách lễ cưới chỉ còn hai ngày, trong nhà sẽ mở tiệc gia đình. Khi cô về thì mẹ có nói rồi nhưng cô lại quên mất.

Sau khi hai người đi vào không bao lâu thì Hoắc Vũ Khải cũng đẩy cửa vào.

“Tới cả rồi à? Ngại quá, trễ máy bay ạ.” Anh ta cười hì hì, hồ hởi ngồi xuống bên cạnh ba mẹ mình, chẳng mấy chốc nơi đó đã vang lên tiếng cười.

Lục Nghiên Tịch cũng không đứng lâu, chỉ nghe thấy ba bảo mình và Tư Bác Văn ngồi ở giữa ba mẹ hai bên.

“Chân con bị sao thế?” Lý Tang Du chú ý tới việc con gái đi đứng mất tự nhiên.

“Không sao ạ, bất cẩn bị trẹo chút thôi.” Lục Nghiên Tịch cười đáp, lại kéo ống quần che khuất mắt cá chân.

“Đúng rồi, thử váy cưới thế nào? Nghe dì Lý nói các con đã chọn xong rồi hả.” Tư Đông Phúc vừa cười vừa nói, chuyển chủ đề.

Lời vừa nói ra đã đưa tới đề tài nói chuyện, người bắt đầu thảo luận.

Tư Bác Văn nói tên áo cưới ra, mọi người lại càng say sưa chuyện trò.

Bên này vui vẻ ra mặt, còn bên kia dĩ nhiên có người mặt mày khó coi, lẳng lặng nhìn gia đình bên kia sung sướng. Vu Diễm My bị mẹ huých người, hỏi: “Sao thế ạ?” Cô ta nhỏ giọng hờn dỗi.

Lục Hương Cầm trừng mắt nhìn Vu Diễm My, ra hiệu cho cô ta nhìn Tư Bác Văn: “Còn không mau hành động đi, chẳng lẽ con muốn Lục Nghiên Tịch gả cho cậu ta thật à?”

Cảnh tượng vui sướng thế kia, vứt con gái bà ta vào sọt rác rồi chắc?

Vu Diễm My hiểu rồi, cô ta không trả lời mẹ, chỉ bình tĩnh uống một ngụm rượu vang.

Tiệc gia đình đến tận mười một giờ mới kết thúc, Lục Huyền Lâm và Tư Đông Phúc uống khá nhiều nên tự về nhà trước, quan trọng là không muốn để hai người trẻ phiền lòng vì họ, thế hệ trước gần như đều đã rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK