Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 692

Sự khách khí khiến Lục Huyền Lâm cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Ừ…em ở đây đợi anh, anh đi gọi điện thoại cho A Minh.”

“Ừ.”

Lục Huyền Lâm hỏi thăm tình hình của Mộ.

Kiểm tra gần xong rồi, chỉ có một vài vết thương ngoài da, nhưng đã bầm tím lại, phải đợi mấy ngày nữa mới tan máu bầm.

Nhưng có mấy vết bầm tím rất lớn.

A Minh nhìn thấy cũng có chút đau lòng, cũng không biết rốt cuộc là ai mà có thể ra tay độc ác với một đứa bé như vậy!

Lục Huyền Lâm vừa nghe vừa kéo cà vạt của mình, chuyện này thật sự khiến anh rất tức giận!

“Được rồi, cậu tìm mấy người, khống chế mấy người ở trong phòng bệnh kia lại! Không cho phép bất kỳ ai đi vào, cho dù là mua đồ ăn gì đó cũng không được.”

Từ nhỏ đến lớn Lục Huyền Lâm đều được người khác nâng trên tay, ngoại trừ ông nội Lục, không ai chạm vào được một sợi lông của của anh!

Mà con cuả anh lại bị người khác vô duyên vô cớ làm hại!

Chả trách Lý Tang Du tìm đến anh, ai có thể nuốt trôi cục tức này chứ?

Lục Huyền Lâm quay đầu lại, thấy Lý Tang Du vẫn ngồi ở đó, ánh mắt vẫn luôn nhìn về hướng Tịch rời đi.

Anh vội vàng dặn dò mấy câu: “Đi hỏi xem bệnh tình của đứa bé kia, Xong rồi đi đến phòng bệnh tư nhân của tôi!”

“Vâng.”

“Đi qua máy bán hàng tự động thì mua cái gì đó cho Mộ ăn.”

Cuối cùng cũng không quên quan tâm đến Mộ, trải qua chuyện quên quà lần trước, bây giờ ở trong lòng anh hai đứa bé Mộ và Tịch đã trở nên rất quan trọng.

Có thể quên chuyện gì, cũng không thể quên quan tâm đến hai đứa nhỏ.

Hơn nữa, bây giờ đã xác định được hai đứa bé là con của anh!

Sau khi Lục Huyền Lâm cúp điện thoại, cũng không trực tiếp đi tìm Lý Tang Du, mà đi mua một chai nước trước.

Lý Tang Du có chút ngạc nhiên với sự cẩn thận, tỉ mỉ của Lục Huyền Lâm, nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn anh.”

“Ừ…Sao anh cảm thấy trên mặt em viết rõ mấy chữ không thể tin được?”

Hả? Có thể hiện ra sao?

Điều khiến Lý Tang Du càng kinh ngạc chính là biểu hiện của Lục Huyền Lâm, đổi lại là trước đây, nói không chừng Lục Huyền Lâm sẽ tức giận, cho dù không tức giận cũng sẽ chế giễu cô hai câu.

Bây giờ lại biết vừa nói vừa cười?

“Bây giờ càng thêm rõ ràng, thật sự kỳ lạ như vậy sao?” Lục Huyền Lâm cười, còn phối hợp sờ mặt mình.

Ừ, rất kỳ lạ.

Lý Tang Du gật đầu, quay đầu sang một bên, uống mấy ngụm nước: “Anh có thể không cần để ý.”

“Ừ, anh không để ý, uống nhiều một chút để bổ sung nước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK