Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 787

Đèn màu rực rỡ, tiếng nhạc ồn ào khiến cô đau đầu, cũng làm cô không thể tĩnh tâm để suy nghĩ về những chuyện phiền toái trong lòng nữa. Cô gọi một ly cocktail, vừa mới uống một ngụm nhỏ thì cảm giác khó chịu đã ập tới. Cô chống lên bàn, trước mắt bắt đầu nhòe đi.

Sao chỉ mới uống một ngụm rượu thôi mà lại thành ra như vậy? Bệnh tình của cô đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao?

Không đợi cô suy nghĩ nhiều, cả người đã bỗng dưng gục xuống bàn, sắc mặt cô trắng bệch. Ánh đèn thoáng qua cũng không thể che giấu được sắc mặt của cô.

Hôm nay hiếm khi Chu Nhã Khiết ra ngoài tụ tập với bạn bè, ngay từ đầu cô ấy đã chú ý tới sự xuất hiện của Lục Nghiên Tịch rồi. Thấy cô nằm xuống bất động hồi lâu, có một người đàn ông đến gần, cô ấy lập tức đi tới, đẩy bàn tay biến thái của người kia ra.

Tên đàn ông đó đeo bông tai, nhuộm tóc xanh xanh đỏ đỏ. Thấy có người không biết điều như thế, gã lập tức tỏ thái độ: “Cô là ai? Đừng làm hỏng chuyện của tôi.” Gã nhìn chòng chọc vào cô gái này một lúc, xác định được cô ấy chỉ có một mình nên mới ra tay.

“Tôi khuyên anh tốt nhất đừng động vào cô ấy. Cô ấy là vợ của Tư Bác Văn đấy.” Giọng Chu Nhã Khiết lạnh lùng nói. Thấy người đàn ông kia quả thật có chút sợ hãi, cô ấy mới đỡ Lục Nghiên Tịch dậy, vịn tường rời khỏi quán bar rồi lên taxi, ban đầu định đưa cô trở về.

Nhưng nhìn sắc mặt của Lục Nghiên Tịch, cộng thêm người cô nóng bừng, cô quả quyết đưa người đến bệnh viện.

Vận may của Lục Nghiên Tịch quả thật không tệ, gặp ngay được Mộ Bảo Vinh trực ban. Lúc nhìn thấy Lục Nghiên Tịch, mùi rượu và thuốc lá nồng nặc bay tới, anh ấy lập tức sầm mặt xuống.

“Đã nói không được uống rượu bao nhiêu lần rồi mà vẫn không chịu nghe à? Sao lại hành hạ sức khỏe của mình thế này, còn tới bệnh viện làm gì nữa?” Mộ Bảo Vinh lầm bầm vài câu, sau đó vội vàng kiểm tra cho Lục Nghiên Tịch, truyền nước, hạ nhiệt.

Còn Chu Nhã Khiết thì đi vào toilet, vừa tẩy lớp trang điểm đậm vừa xịt nước hoa. Đợi một lúc kha khá lâu rồi, cô ấy mới đi vào phòng bệnh, trông coi Lục Nghiên Tịch.

Ở bên kia, Tư Bác Văn đợi Lục Nghiên Tịch về nhà nhưng lại nhận được tin cô đến quán bar, uống rượu rồi nhập viện. Sắc mặt anh lập tức tối sầm lại, đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng không biết sao lại ngồi xuống.

 

Lúc Mộ Bảo Vinh không còn bận nữa liền ghé qua thăm: “Sao rồi?”

Chu Nhã Khiết kích động lập tức đứng bật dậy, thẹn thùng trả lời: “Sắp ổn cả rồi, nhiệt độ cơ thể đã trở lại bình thường.” Con ngươi của cô ấy đã sắp sửa dán chặt vào người Mộ Bảo Vinh luôn rồi.

Nhưng Mộ Bảo Vinh lại đặt hết tâm tư vào người bệnh, anh ấy khẽ gật đầu, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi Mộ Bảo Vinh rời đi, Chu Nhã Khiết vỗ vỗ gương mặt mình, đã nóng hổi cả lên. Không cần nhìn cô ấy cũng biết bây giờ mặt mình đã đỏ bừng. Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.

Đến sáng, Lục Nghiên Tịch mới từ từ tỉnh dậy. Nhìn căn phòng trắng xóa, cô bỗng thấy hoảng hốt. Khi nhìn thấy Chu Nhã Khiết ghé vào bên giường ngủ, trên mặt cô thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

“Chu Nhã Khiết…”

Tiếng động rất nhỏ đánh thức Chu Nhã Khiết. Cô ấy dụi mắt, tìm kiếm xung quanh một lượt rồi mới quay ra nhìn Lục Nghiên Tịch, ánh mắt đã bớt đi sự bài xích thường ngày: “Cảm thấy thế nào rồi?”

Cô ấy vừa nói vừa vươn vai hoạt động.

Nhìn là biết ngay cô ấy đã nằm cả một đêm.

Lục Nghiên Tịch thấy hơi cảm động, giọng nói run run: “Cảm ơn cậu.”

“Cảm ơn cái gì? Mau lên đi, nếu không sẽ đến trễ mất đấy.” Chu Nhã Khiết đánh mắt nhìn điện thoại rồi vội vàng nhảy dựng lên, bảo Lục Nghiên Tịch mau chỉnh trang, cô ấy cũng đi vào toilet.

Nửa tiếng sau, hai người thậm chí còn không kịp từ biệt đã vội vội vàng vàng chạy tới công ty.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK