Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 592

Điều đáng sợ nhất trong cuộc đời một người không phải là thừa nhận sai lầm, mà khi chịu thừa nhận rồi, người mà mình muốn xin tha thứ đã chẳng còn nữa.

Vì vậy, trong suốt một thời gian dài, ý thức của tổng giám đốc vẫn luôn kẹt lại lúc Lý Tang Du vừa mới chết, cả người ngơ ngác, chỉ sống trong thế giới của riêng mình.

Một thế giới tràn đầy áy náy, tự trách và tuyệt vọng.

Lúc ấy, nếu không có chuyện ông cụ phát bệnh thì có khả năng đến bây giờ Tổng giám đốc vẫn còn ở trạng thái như thế.

Thật ra cũng không có gì khác biệt, một bên là trong ngoài giống nhau, còn một bên thì đổi thành giấu ở trong lòng mà thôi.

Lý Tang Du trầm ngâm như đang suy tư điều gì, nhưng cũng không đáp lại.

A Minh vẫn tiếp tục mà không cần cô đáp lời: “Khi mới biết cô vẫn còn sống, tổng giám đốc vui mừng như một đứa trẻ. Anh ấy cứ ngây ra, hỏi tôi có phải là mình đang mơ không.”

Nghĩ đến dáng vẻ như trẻ con của tổng giám đốc lúc đó, anh ta mới cảm thấy không phải tổng giám đốc của mình đã chết theo Lý Tang Du rồi.

“Anh có nói vậy cũng vô dụng thôi, tôi sẽ không đi.” Giọng điệu của Lý Tang Du rất lạnh lùng, dường như không hề có chỗ cho sự thay đổi ý định.

Nếu cô đã muốn bắt đầu lại cuộc sống mới thì cũng không muốn dính dáng quá nhiều đến những chuyện cũ trong quá khứ nữa, huống chi cô đã có Mộ Mộ và Tịch Tịch rồi.

Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ.

Tuy Lý Tang Du cũng hơi động lòng, nhưng chỉ cần nghĩ đến Lục Huyền Lâm có khả năng sẽ cướp đi hai bé cưng bên mình thì cô liền quyết chí nhất định phải nhẫn tâm.

“Tôi với anh ta đã đoạn tuyệt sạch sẽ từ vài năm trước rồi. Bây giờ anh ta bị tai nạn xe thì có liên quan gì đến tôi?”

Còn không phải bởi vì cô và hai đứa con của cô sao? A Minh thầm hét lên trong lòng.

Nhưng suy cho cùng đều là do tổng giám đốc đơn phương mong muốn, làm sao có thể đổ trách nhiệm của vụ tai nạn xe lên đầu Lý Tang Du được chứ? A Minh cũng thấy sầu não.

“Lý Tang Du, coi như tôi cầu xin cô đi, nếu cô không đi thì có khả năng tổng giám đốc sẽ không thể tỉnh lại được mất!”

A Minh chỉ hận không thể quỳ gối trước mặt Lý Tang Du, nếu như việc đó có hiệu quả.

Anh ta nói ra những lời này cũng là vì bất đắc dĩ, mặc dù xác suất bác sĩ nói là vô cùng nhỏ, nhưng anh ta không cần phải nói điều này với Lý Tang Du.

“Tôi không phải thuốc chữa bách bệnh của anh ta. Anh nên đến tìm Lý Uyển Khanh mới phải chứ.” Lý Tang Du vẫn từ chối, nhưng thái độ của cô đã dịu đi rất nhiều.

Cô cảm thấy A Minh đang dọa mình mà thôi. Người đang yên đang lành làm sao có thể đến mức không tỉnh lại được? Nhà họ Lục lại có những tài nguyên tốt nhất, sao có thể bỏ mặc Lục Huyền Lâm rơi vào tình cảnh này?

“Tôi nói thật đó. Tổng giám đốc bị thương ở trán. Bác sĩ nói nếu mấy ngày này mà không tỉnh thì có lẽ sẽ không tỉnh lại được nữa.”

A Minh vẫn còn tiếp tục thuyết phục, anh ta thực sự không muốn tổng giám đốc gặp tai nạn xe hơi lần này một cách vô ích, còn Lý Tang Du thì lại không biết cũng chẳng đau lòng.

Anh ta lén quan sát thấy thái độ Lý Tang Du đã có vẻ buông lỏng.

Vì thế liền tận dụng thời cơ nghiến răng đổ thêm những giọt dầu cuối cùng vào chảo lửa.

“Thật ra, tổng giám đốc đến trường mẫu giáo là vì cô!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK