Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 643

Quả nhiên vẫn là Tang Du có cách…

Lúc này, A Minh cũng vừa hay trở về, liền nhìn thấy Lý Tang Du đẩy Lục Huyền Lâm, bên cạnh còn có một cô bé đáng yêu đi cùng, giống như là vợ cùng với con gái chăm sóc cho ba gặp tai nạn.

Cảnh tượng này vô cùng tốt đẹp, mà còn rất ấm áp.

Nếu như tổng giám đốc và cô Lý phục hôn thì tốt biết bao, hơn nữa không phải là có một đứa bé đó à? Có trai có gái là niềm hạnh phúc mà một người nên có.

Mặc dù trước kia tổng giám đốc khá xấu xa…

Nhưng mà sáu năm nay, anh ta đã chứng kiến nỗi đau của Lục Huyền Lâm, hơn nữa thái độ hiện tại đối với Lý Tang Du vô cùng tốt, nói một là một, tôn trọng mọi quyết định của cô.

Chẳng lẽ thật sự không thể tha thứ được à?

A Minh không đành lòng quấy rầy nên liền đi theo sau, còn yên lặng lấy điện thoại di động ra chụp lại một tấm hình cho tổng giám đốc nhà mình.

Thẳng cho đến khi Lý Tang Du đưa Tịch đi rồi thì anh ta mới xuất hiện, nhìn tổng giám đốc nhà mình cô đơn nhìn chằm chằm vào hai bóng lưng ấy, không hề chú ý đến sự xuất hiện của anh ta.

“May mắn là lúc nãy đã kêu mấy người vệ sĩ kia đi rồi.”

Trôi qua một lúc lâu, đã sớm không nhìn thấy bóng người đâu nữa, nhưng mà Lục Huyền Lâm vẫn còn ngơ ngác nhìn về hướng đó. A Minh có hơi không chịu được nữa, liền ung dung bước đến.

Nhưng Lục Huyền Lâm vẫn không có phản ứng, A Minh đành phải ra đòn sát thủ.

Anh ta cũng không tin là tổng giám đốc có thể không thèm để ý đến tấm ảnh chụp chung với cô Lý.

Vừa mới để điện thoại di động tới trước mặt Lục Huyền Lâm, sau đó nhanh chóng lấy lại, quả nhiên đã có thể hấp dẫn ánh mắt của Lục Huyền Lâm.

“Đưa cho tôi.” Giọng nói của Lục Huyền Lâm có chút nghiêm túc, dựa vào đó mà có thể che giấu sự vui mừng trong lòng mình.

“Cái gì, cho anh cái gì?” A Minh ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, giả làm tên ngốc không sợ chết, yên lặng bỏ điện thoại di động vào trong túi.

Đúng là ba ngày chưa đánh thì leo lên đầu ngồi, Lục Huyền Lâm tự mình đẩy xe lăn về phòng bệnh: “Trong vòng một năm, đừng nghĩ tới chuyện tăng lương.”

“Hả? Tổng giám đốc, tôi sai rồi, tôi sẽ gửi cho anh trong vòng ba giây.”

Nghe nói như thế, A Minh liền nhanh nhẹn làm một loạt các động tác, tiền chính là tài sản dùng để cưới vợ đó.

Quả nhiên là người nắm giữ tài chính mới là kinh khủng nhất, tay không cần động một cái mà đã khiến lòng người khác phải run sợ.

Nhìn tấm ảnh trên điện thoại di động, khóe miệng Lục Huyền Lâm nhịn không được mà xuất hiện một đường cong.

Chỉ là thiếu mất một người, nếu như mình đứng đấy thì đẹp hơn rồi…

Nhưng trong lòng đã rất thỏa mãn, anh không dám yêu cầu xa vời quá nhiều.

“Vậy tổng giám đốc, ngày hôm nay có đi phục hồi chức năng không?” Nhìn thấy tâm trạng của tổng giám đốc nhà mình khá tốt, A Minh liền bạo gan hỏi một câu.

Kể từ lần phục hồi chức năng khi trước, sau khi bị ngã quá nhiều lần nhưng lại không có hiệu quả, rốt cuộc Lục Huyền Lâm cũng không tham gia nữa.

“Không đi.” Sắc mặt Lục Huyền Lâm liền thay đổi, cất điện thoại di động vào, ra hiệu cho A Minh đỡ anh lên trên giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK