Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 555

Tổn thương trên thân thể còn có thể lành lại, nhưng tổn thương trong lòng, một lỗ thủng lớn như vậy sẽ chỉ càng đau hơn mà thôi.

“Chuyện này…” A Minh ngập ngừng nói, thực sự không biết phản bác thế nào.

Chỗ cần đến cách nội thành hơi xa, lúc A Minh đưa người đến lầu dưới của khu chung cư thì sắc trời đã tối hẳn.

Mộ Nhã Kỳ đã đeo kính râm và mũ xong xuôi, lại quấn lên người mình một cái áo khoác đen kín như bưng, chỉ có cái bắp chân hơi lộ ra mới có thể ẩn ẩn biểu hiện ra được dáng người.

“Cô Mộ, tôi đưa cô đến chỗ này thôi nhé.”

Chuyến đi với nữ thần cứ như vậy kết thúc ở đây, anh ta vẫn còn có chút chưa thỏa mãn.

“Vất vả cho A Minh rồi, hay là A Minh đi lên uống một ngụm trà rồi hẵng đi?” Bờ môi Mộ Nhã Kỳ mang theo ý cười, cô ta đúng là có chút thiện cảm với anh trợ lý A Minh này.

“Uống trà sao…”

Anh ta thoáng xấu hổ, huống chi thân phận của Mộ Nhã Kỳ cũng rất nhạy cảm, nếu như bị đám phóng viên bắt gặp được thì chẳng phải sẽ làm bẩn thanh danh của Mộ Nhã Kỳ sao?

“Thế nào, A Minh không muốn sao?” Mộ Nhã Kỳ đến gần, đẩy kính râm xuống, để lộ ra đôi mắt như nước trong veo, trong đó đều là vẻ chờ mong.

Mặt A Minh ráng hồng nhưng lý trí vẫn còn đó: “Cô Mộ, cô đừng nói giỡn nữa, cô đi nghỉ ngơi cho sớm đi.”

Mị lực của nữ thần không phải chuyện đùa, nhưng anh ta cũng tự hiểu rõ, biết Mộ Nhã Kỳ chỉ đang nghịch ngợm thôi.

Nói xong, A Minh liền quay người lái xe rời đi, Mộ Nhã Kỳ đứng nguyên tại chỗ nhìn anh ta đi, một hồi lâu sau mới bước vào thang máy.

Ngày hôm sau, Lục Sơn đến công ty rất sớm, khuôn mặt tối tăm cùng dáng vẻ hung thần ác sát khiến cho mọi người liên tục chỉ trỏ.

Ông ta trực tiếp đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất, trên đường đi thông suốt nhưng vừa mới bước vào tầng cao nhất thì liền bị thư ký Elise của Lục Huyền Lâm ngăn cản.

“Ngài Lục, ngài làm vậy…” Elise nhìn sắc mặt ông ta thì quả thực hơi sợ hãi, nhưng vẫn dằn lòng đi tới trước mặt Lục Sơn.

“Tôi tìm tổng giám đốc Lục của các người!”

Lục Sơn trừng mắt nhìn Elise một cái, rồi liền xông thẳng vào trong văn phòng.

Elise nào dám để ông ta cứ nhắm mắt tông bừa tông bãi như thế, lập tức tiến lên kéo cánh tay ông ta lại: “Xin lỗi ngài Lục, tổng giám đốc vẫn chưa đi làm, ngài có chuyện gì thì chờ anh ấy tới rồi tính sau!”

“Tính sau? Tôi không biết hiện giờ nó còn uy phong như thế cơ đấy, lại còn phát uy với cả tôi à?”

Lục Sơn càng nghĩ càng thấy giận, giọng nói thô bỉ, chẳng có chút phong độ khí thế của cấp trên chút nào.

“Ngài muốn gì thì vẫn nên chờ tổng giám đốc đi làm rồi tính sau đi ạ, nếu hiện giờ để ngài vào trong thì thành ra tôi làm việc thất trách, mong ngài thông cảm.”

“Không muốn gặp tôi là không gặp luôn sao? Từ lúc nào mà Lục Huyền Lâm lại như con rùa đen rút đầu phải nhờ thư ký của mình tới làm bia đỡ đạn thế!”

Hai người càng cãi nhau càng lớn tiếng. Bây giờ là sáng sớm, còn chưa tới giờ làm việc, văn phòng tổng giám đốc chỉ có một mình Elise trực ban, Lục Sơn liền coi đây như là chỗ không người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK