Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 604

A Minh gãi đầu, thấy hơi xấu hổ: “Thôi được rồi, lát nữa đợi Chung Kiện quay lại, tôi sẽ bảo cậu ta lái xe đưa cô về, cô đừng từ chối nữa.”

Lý Tang Du gật đầu, không từ chối lòng tốt của anh ta.

Chung Kiện vừa đi gọi bác sĩ trở về lại bị sắp xếp đưa người đi. Nhà họ Lục có rất nhiều vệ sĩ, người này đi thì người khác lại đến thay. A Minh tiễn Lý Tang Du rời đi, sau đó vội vàng chạy vào phòng bệnh.

Lúc này bác sĩ đang kiểm tra cho Lục Huyền Lâm, có mấy y tá hỗ trợ đứng vây quanh thành một vòng. Mấy lần A Minh thò đầu vào xem tình hình cũng không tìm được kẽ hở mà xen vào.

Anh ta lo lắng tới mức vò đầu bứt tai, đợi đến sau khi bác sĩ thay băng gạc, đổi bình truyền dịch, nói vài câu phải tĩnh dưỡng nghỉ ngơi ra sao rồi rời đi, A Minh mới tiến đến bên giường Lục Huyền Lâm.

Lục Huyền Lâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, A Minh còn tưởng rằng anh vẫn chưa tỉnh.

“Tổng giám đốc? Tổng giám đốc?”

A Minh liên tục gọi, Lục Huyền Lâm bị anh ta làm ồn đến đau cả đầu.

“Vẫn chưa chết.”

A Minh nghe thấy Lục Huyền Lâm trả lời, suýt chút nữa bật khóc. Anh ta tủi thân nằm bò bên mép giường bệnh, nghĩ tới hành vi của mình, hết sức sáng suốt thú tội.

“Tổng giám đốc, anh đừng tức giận, không phải tôi cũng hết cách rồi sao? Lúc đó bác sĩ nói rằng rất có thể anh sẽ không tỉnh lại được nữa, khiến tôi và ông bà chủ rất sợ hãi.”

Lục Huyền Lâm cau mày không lên tiếng, cũng không mở mắt. A Minh lén nhìn anh, thấy tổng giám đốc nhà mình không phản ứng gì thì lại tiếp tục nói.

“Chỉ vì đi gặp Lý Tang Du mà anh bị tai nạn xe, dù thế nào tôi cũng phải hoàn thành ‘di nguyện’ của anh chứ. Tôi phải chật vật mãi, mà Lý Tang Du cũng không dễ lừa, thế nên tôi đành phải thú nhận, không có công thì cũng góp sức. Tổng giám đốc, anh không thể sa thải tôi được!”

Giọng A Minh nức nở từng tiếng, cố nặn ra nước mắt. Đáng tiếc rằng vừa nghe tin tổng giám đốc tỉnh lại khiến anh ta quá đỗi vui mừng, dù làm thế nào cũng không nặn nổi một giọt nước mắt.

“Cậu còn nói nhảm nữa là tôi không dám đảm bảo đâu.”

“Được, tôi sẽ im miệng.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

A Minh thành thật giải thích mọi chuyện, ngay cả chuyện làm thế nào dụ Lý Tang Du đến đây, thú nhận với cô ra sao đều nói hết cho Lục Huyền Lâm nghe.

Lục Huyền Lâm vốn dĩ đang còn yếu, lại bị anh ta lải nhải tới đau cả đầu. Anh vẫn nghĩ đến cuộc nói chuyện với Lý Tang Du rồi không nhịn được mà cảm thấy hơi bực bội, chỉ bàn giao một số chuyện trong công việc xong, cũng không muốn nói thêm gì nữa.

A Minh gọi Lục Huyền Lâm mấy lần mà anh đều không thèm để ý, đành phải vuốt mũi một cái rồi lui ra ngoài. Biết tổng giám đốc không còn gì đáng lo ngại nữa nên anh ta đành tự mình về công ty giải quyết công việc trước.

Mẹ Lục nghe được tin tức thì không kiềm chế được, bảo đầu bếp nữ trong nhà làm ít canh bồi bổ nguyên khí rồi xách đến bệnh viện. Tiếc là bà ta đến không đúng lúc, Lục Huyền Lâm vừa mới đi ngủ.

Bà ta cũng không làm phiền anh ngủ. Món canh bà mang theo tới đây được để trong hộp giữ nhiệt. Mẹ Lục ngồi xuống ghế sô pha ngắm nhìn khuôn mặt đang say giấc của con trai, thầm cảm ơn trời phật.

Như thể đáp lại, hàng mi dày rậm của Lục Huyền Lâm khẽ run lên, sau đấy anh mở mắt ra, ngơ ngác mất một lát mới định thần lại được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK