Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 743

Cô ta chỉ muốn tới gặp ông cụ Lục để đòi công bằng thôi. Cô ta đã cố gắng như vậy, rốt cuộc không bằng Lý Tang Du ở điểm nào chứ?

Cô ta cũng không muốn ra tay. Không. Không phải cô ta ra tay, mà là ông cụ Lục tự làm tự chịu.

Trịnh Uyển Khanh tự an ủi mình như thế, cũng dần bình tĩnh lại.

Cô ta cũng chỉ chỉ nói mấy câu thôi mà, có liên quan gì đến cô ta chứ?

“Đừng lo lắng, không sao đâu.”

Lý Tang Du vỗ lưng Lục Huyền Lâm, Tịch Tịch và Mộ Mộ cũng ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh, không tới quấy rầy.

Bởi vì hôn mê nên ông cụ Lục bị đưa vào phòng cấp cứu.

“Ừ, anh biết.” Lục Huyền Lâm bình tĩnh vô cùng, là sự điềm nhiên mà ngày thường được trui rèn trên thương trường.

“Huyền Lâm, ông cụ thế nào rồi?”

Không lâu sau, nhà họ Lục cũng chạy vội tới, Lý Tang Du vốn định rời đi, sau lại nghĩ tới bây giờ cũng rất nhiều người đã biết chuyện rồi, cô cũng không cần phải tránh mặt.

Chờ ông cụ tỉnh lại sẽ muốn gặp cô.

Ba mẹ Lục hơi sửng sốt khi thấy Lý Tang Du, không ngờ cô sẽ ở đây.

“Cháu chào hai bác, Mộ Mộ, Tịch Tịch, gọi ông bà nội đi.”

Phép tắc tối thiểu vẫn phải có.

“Chào ông nội, bà nội ạ!”

Nhìn bà cô kỳ quái, Tịch Tịch kéo tay Mộ Mộ: “Anh ơi, bà nội này trẻ thế, không phải cô à?”

“Anh không biết!”

Nhìn hai đứa trẻ ngoan ngoãn, nỗi lo lắng trong lòng mẹ Lục bỗng chốc phai mờ. Bà định bước tới thì bị ba Lục ngăn lại.

“Tang Du, lâu rồi không gặp.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong lòng ông ta cũng cảm thấy đứa trẻ kia cực kỳ giống với Lục Huyền Lâm, nhất định là cháu của mình.

“Ba, ba!” Lục Hương Cầm cũng vội tới, nhìn thấy Lý Tang Du, khóe miệng cũng không khép lại được: “Tôi gặp ma rồi…”

“Hương Cầm, em đang nói gì thế? Tang Du vẫn còn sống!”

Mẹ Lục ở bên cạnh nhắc nhở, Lục Hương Cầm ngơ ngác mãi vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Bác sĩ đi ra nói với mọi người rằng không sao, chỉ vì tức quá nên ngất đi thôi. Lúc này, Lục Hương Cầm mới phản ứng lại.

“Cô, có phải do cô không? Nhất định là vì cô nên ba tôi mới như thế!”

Mới đó mà đã đi trách cứ Lý Tang Du ngay lập tức. Lục Huyền Lâm nhanh tay lẹ mắt bảo vệ cô sau lưng, còn ba mẹ Lục thì ngăn Lục Hương Cầm lại.

“Hương Cầm, em bình tĩnh chút đi, chuyện còn chưa nói rõ đâu!”

“Nói rõ? Còn cần phải nói rõ gì nữa? Con bé này đầu tiên là đưa Dĩ Mai vào tù, khiến nhà họ Lục chúng ta thiếu mất một người. Còn giờ ông cụ lại xảy ra chuyện, không phải cô ta thì còn ai nữa?”

Nhỡ tới Dĩ Mai, lửa giận trong lòng Lục Hương Cầm càng thêm mãnh liệt, chỉ ước gì bây giờ có thể xé xác Lý Tang Du ra. Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi khiến người ta sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK