Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 480

“Trịnh Khôi, nó là con gái của ông?” Nghe đến đó, xem như Tiêu Hà đã hiểu rồi, trong lòng bà ta kinh ngạc không kém gì Trịnh Uyển Khanh.

“Đương nhiên tôi là con gái của ông ấy rồi, sao vậy? Bà có ý kiến?” Trịnh Mễ Á gào lên.

“Ông nói rõ cho tôi, tôi và Uyển Khanh là cái gì?” Tiêu Hà lập tức nổi giận, trong lòng chua xót, thiếu chút nữa là đã bật khóc.

“Mễ Á, đây là dì Tiêu, đây là chị gái của con, Trịnh Uyển Khanh. Chúng ta là người một nhà.” Trịnh Khôi kiên nhẫn giải thích với Trịnh Mễ Á, nhưng mà không trả lời câu hỏi của Tiêu Hà, trong số ba người bọn họ, ông ta không dám đắc tội nhất chính là đứa con gái này của mình.

“Ba, con là con gái một, nào có chị gái quỷ quái nào chứ? Mẹ con là do ba cưới hỏi đàng hoàng, là người vợ duy nhất, từ đâu lại chui ra một người vợ bé. Nhà họ Trịnh chỉ có thể có một cô chủ là con, ba đừng có ý định mang đứa con hoang bên ngoài về nhà.”

Lời này chọc giận Tiêu Hà tức giận, trắng bệch cả mặt, ở nhà họ Lý, bà ta chưa từng gặp phải sự sỉ nhục này, bây giờ lại bị một con nhỏ mới có hai mươi mấy tuổi đầu mắng mình như thế: “Họ Trịnh kia, ngày hôm nay ông nói cho rõ ràng, tôi và Uyển Khanh là ai?”

“Nói cái gì mà nói! Ba có đi không hả, không đi thì sau này đừng có bước chân vào nhà nữa.” Trịnh Mễ Á đứng dậy đi ra ngoài.

Trịnh Khôi cũng không thèm quan tâm tới hai mẹ con Tiêu Hà, giống như là một con chó vội vàng đuổi theo: “Mễ Á, con gái ngoan, đừng có giận mà, ba đều nghe lời con…”

Hai mẹ con Tiêu Hà đứng trong phòng khách bừa bộn, cứ ngơ ngác nhìn cánh cửa trống trơn.

Dường như là bọn họ đã cược sai rồi.

Bước chân vào nhà họ Trịnh không dễ dàng bằng nhà họ Lý, ngay cả cơ hội vào cửa cũng không có.

Tốt xấu gì thì bà ta cũng là bà Lý ở nhà họ Lý, còn cô ta là cô hai ở nhà họ Lý.

Bây giờ, bọn họ chẳng là cái gì hết…

Tang lễ của Lý Tang Du là do một mình Tiền An Na sắp xếp, đám người khác của nhà họ Lục, thậm chí là mẹ chồng mẹ Lục và ba chồng ba Lục, không ai có tâm tư xử lý những chuyện này, tinh lực của bọn họ đều dùng hết để lo lắng cho con trai mình.

Vào ngày tổ chức tang lễ, bởi vì Lục Huyền Lâm khăng khăng muốn đến đây, cho nên mới có không ít người nhà họ Lục đi theo.

Dù sao thì Lục Huyền Lâm vẫn là người điều hành tập đoàn Lục thị, cho dù bây giờ anh đang trong trạng thái đờ đẫn, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời, chờ đến khi anh khôi phục, ai mà đắc tội với anh thì cứ đợi mà lãnh hậu quả.

Tất cả các nhân viên của bộ phận văn thư ở Lục thị đều đến đây, đám người Triệu Nguyệt Sương không ngờ rằng mình không thể nhìn thấy trạm hạnh phúc tiếp theo của Lý Tang Du, mà lại là trạm cuối cùng trong cuộc đời cô.

Vốn dĩ là một đám con gái líu ríu nhiều chuyện giống như chim sẻ, ngày hôm nay vô cùng im lặng, trên mặt của bọn họ đều là nỗi đau.

Lục Huyền Lâm đứng phía sau cùng, không nói một lời, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, anh vẫn không có phản ứng đối với mọi người ở bên cạnh.

Đi cùng anh là mẹ Lục, bà ta vẫn luôn rơi nước mắt, người ngoài còn tưởng là mẹ vợ đau lòng vì cái chết thương tâm của con dâu cũ, nhưng mà sự thật là bà ta đang đau lòng, khóc không ngừng vì đứa con trai.

Mấy ngày nay, cho dù mẹ Lục có gọi như thế nào, có khóc lóc, tâm sự, Lục Huyền Lâm đều làm lơ, giống như là anh đã hoàn toàn đóng kín thế giới của mình, không ăn cũng không uống, cả ngày cứ ở trong thư phòng nhìn tấm ảnh cũ đến ố vàng của Lý Tang Du.

Cuối cùng, ngay cả ông cụ Lục cũng từ bỏ trách móc anh, cứ để cho anh tùy ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK