Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 711

“Ở trong ký ức của tôi, chị luôn là một người hiểu chuyện, đây không phải là bản tính của chị, tôi không hiểu, chị tại sao phải làm như vậy!”

Do sự áy náy đối với Lý Tang Du, Bạch Dao Dao đã nói mọi chuyện cho anh — người luôn ở đằng sau hợp tác với cô ta chính là Lục Dĩ Mai.

Hơn nữa lần nào Lý Tang Du bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, gần như đều là thủ bút của Lục Dĩ Mai!

Ngay cả chuyện ở cục cảnh sát lần đó, cô ta cũng có dính vào!

Cháu ruột của cô ta cô ta cũng có thể âm thầm hủy hoại! Rốt cuộc là phải tàn nhẫn cỡ nào chứ?

“Có gì để nói chứ, chỉ cần cô ta chết là được rồi.” Ý cười ở khóe miệng của Lục Dĩ Mai càng rõ ràng, giọng điệu cũng thư thái.

Giống như sứ mệnh của cô ta chính là khiến Lý Tang Du chết vậy, bây giờ sứ mệnh hoàn thành rồi, cô ta cũng có thể thoát vai hoàn hảo.

Nếu biết Lý Tang Du chưa chết, Lục Huyền Lâm không biết Lục Dĩ Mai bây giờ liệu có phát điên không.

“Chị, tôi luôn tin tưởng chị, kính trọng chị như vậy, chị thật sự thấy xứng với tôi không?”

Tin cô ta cho nên luôn hiểu lầm Lý Tang Du, anh cuối cùng mới mất đi cô!

Người bị lừa lại luôn là anh.

Lục Huyền Lâm vẫn có chút đau lòng, giọng điệu đã kích động hơn, Lục Dĩ Mai sau khi nghe thấy cách gọi đối với cô ta, ý cười trên môi cũng tắt.

“Luôn sao? Nếu luôn vậy, tôi bây giờ sao lại ở đây?” Lục Dĩ Mai ngược lại có chút oán trách nói: “Tôi không có lỗi với cậu, tôi không có lỗi với bất kỳ ai! Tôi chỉ là tiếc, tiếc sao số của Lý Tang Du lại tốt như vậy.”

Không hề có sự hối hận.

Thật sự hết thuốc chữa rồi, Lục Huyền Lâm thở dài một câu trong lòng, coi như có chút manh mối.

“Lục Huyền Lâm cậu cũng không cần đau lòng như vậy, chỉ có thể trách cậu không biết nhìn người thôi! Nhưng nếu lúc đó không có xảy ra bất kỳ sai sót nào, Lý Tang Du chết ở trên chiếc xe đó thì tốt biết bao! Tôi đã tính đi tính lại, vạch kế hoạch rất lâu vậy mà cuối cùng vẫn xảy ra sai sót!” Nói đến chuyện này, Lục Dĩ Mai cảm thấy vô cùng đáng tiếc: “Tôi lúc đó đã bảo những người đó quan sát kỹ Lý Tang Du mấy ngày rồi, cuối cùng vậy mà vẫn nhận nhầm người! Nhưng vẫn là nực cười, người đó vậy mà lại trở về sau 3 năm! Người của nhà họ Lý này đều có mạng lớn như vậy sao?”

Lục Dĩ Mai lắc đầu, tỏ ý tiếc nuối, giống như biết Lý Tang Du chết rồi, cho nên không muốn che đậy nữa.

Lúc đó thật ra những người đó không có nhận nhầm, chỉ là bằng lái vừa tới tay của Lý Tang Du xảy ra vấn đề, cô bèn từ bỏ lái xe.

Cũng tại Trịnh Uyển Khanh tham lam, thấy ba Lý mua cho Lý Tang Du xe mới thì đỏ mắt, lại không thèm biết ngại mà nói gì, bèn trộm chìa khóa xe, một mình lái ra ngoài.

Lý Tang Du biết cũng không nói gì, để mặc Trịnh Uyển Khanh đi.

Điều này phải nói sao nhỉ? Vận may tốt, còn không phải vì tốt bụng sao?

“Yên tâm, tôi sẽ nhận tội, chỉ cần cô ta chết rồi là tôi ok rồi.”

Tiếp theo mặc kệ Lục Huyền Lâm nói gì nữa, Lục Dĩ Mai cũng không nói chuyện nữa, trên mặt luôn treo vẻ đắc ý.

“Lục Dĩ Mai, chị biết không? Người tốt sẽ không phải không sống lâu, vận may của Tang Du cũng quả thật rất tốt! Những ngày tháng tiếp sau, chị tự cầu phúc đi!” Lục Huyền Lâm nói xong thì đứng dậy rời đi.

Lục Dĩ Mai ngồi ở đó cẩn thận suy nghĩ về lời của Lục Huyền Lâm, đợi khi giám ngục dẫn cô ta đi, ngũ quan trên mặt đã nhăn nhúm lại, cả người trở nên kích động.

“Lục Huyền Lâm, cậu nói cái gì? Có ý gì! Cậu quay lại!”

Tôi đã cho chị rất nhiều cơ hội, là chị không trân trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK