Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 829

“Cô không biết đi mua một căn à? Cứ phải về đây làm gì? Phòng nào trong nhà cũng chất đầy đồ đạc rồi, không có phòng cho khách đâu.” Sao Lục Hương Cầm có thể để hai mẹ con này vào ở được. Bà ta sợ nếu ngày nào cũng thấy Lý Tang Du sẽ bị tức chết mất.

Lại còn thêm một Lục Nghiên Tịch thỉnh thoảng lắm mới nghe lời, Lục Hương Cầm có điên mới cho hai mẹ con này vào ở!

“Cô, cô đừng quên tôi cũng họ Lục, đừng tuyệt tình quá.” Lục Nghiên Tịch mạnh mẽ kìm nén tức giận. Nếu bảo đi tìm nhà giờ này cũng không khó, nhưng cô không muốn mẹ theo cô bôn ba. Hơn nữa, chỉ có ở nhà họ Lục cô mới thấy yên tâm.

Cô một mình dọn ra ngoài còn chưa nói với Tư Bác Văn. Giờ này chắc anh còn đang bàn công tác ở thành phố bên.

“Không được! Tôi nói không được là không được.” Lục Hương Cầm vẫn không chút nhượng bộ, ánh mắt chợt lạnh như băng: “Mau đưa mẹ cô đi đi!”

Lục Nghiên Tịch thoáng sửng sốt, nhận ra được vẻ căm hận trong mắt Lục Hương Cầm. Từ lúc cô còn rất nhỏ, mẹ và người cô này của cô đã không hợp nhau. Giờ mẹ mình thế này rồi mà bà ta cũng không chịu buông tha. Thật sự hận đến thế ư?

Nghĩ một lát, Lục Nghiên Tịch vẫn dằn chuyện này xuống đáy lòng. Hiện giờ, trừ mẹ ra thì cô cũng chỉ có gia đình Lục Hương Cầm có thể xem như thân thích mà thôi, cô không muốn làm lớn chuyện: “Giờ tôi…”

Cửa lại chợt mở ra từ bên ngoài, thu hút ánh mắt của bọn họ.

Vu Diễm My vừa gấp gáp về tới nơi, còn đang thở hồng hộc, vừa rồi giọng Lục Hương Cầm khá lớn, Vu Diễm My ở bên ngoài cũng nghe rành mạch. Thế nên vừa bước vào cô ta đã khuyên: “Mẹ, để mẹ con em ấy vào ở đi. Đêm hôm thế này mẹ định để họ đi đâu nữa?”

Cô ta đanh mắt nhìn Lục Hương Cầm, trong ánh mắt có ý cảnh cáo.

Lục Hương Cầm ngơ ngác, vô thức hỏi lại: “Tại sao chứ?” Bà ta không hiểu, bởi vì thân phận thiên kim Lục Thị mà Lục Nghiên Tịch đoạt mất hào quang của con gái bà ta nhiều năm. Giờ vất vả lắm con bé mới trở mình được, vậy mà lại muốn giúp Lục Nghiên Tịch? Bà ta cảm thấy không thể hiểu được suy nghĩ của con gái mình. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Mẹ.” Vu Diễm My thấp giọng gọi một tiếng, rồi lại chuyển mắt nhìn sang dì giúp việc: “Dì đưa Nghiên Tịch và mẹ em ấy lên phòng cũ trên tầng đi, tiện thể sắp xếp phòng cho bác sĩ nữa, phòng nào gần chỗ mợ một chút.”

Vu Diễm My tươi cười bố trí, còn giúp đỡ đưa Lý Tang Du lên trên lầu. Chờ tất cả xong xuôi mới lẳng lặng vào phòng Lục Hương Cầm.

Cô ta vừa đẩy cửa đi vào, Lục Hương Cầm đã quay ngoắt đi chỗ khác, rõ ràng vẫn đang tức giận.

Vu Diễm My cũng không nói gì, đi đến bên giường rồi ngồi xuống, cầm di động lên mạng, xem xét báo cáo công ty.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lục Hương Cầm không có nhiều kiên nhẫn như vậy, bước tới trước vài bước, thẳng tay gõ nhẹ lên đầu Vu Diễm My: “Giỏi quá rồi nhỉ, còn chờ mẹ tự tới hỏi con hả?”

Nói xong, bà ta cũng ngồi xuống cạnh Vu Diễm My.

Vu Diễm My ôm đầu cười hì hì, sau đó từ từ nói: “Không phải chờ mẹ hết giận sao ạ? Con nói mẹ nghe, Lục Nghiên Tịch nhất định phải ở lại nhà mình, hơn nữa còn phải ở hẳn mới được.”

Lục Hương Cầm nghi hoặc: “Tại sao?”

“Cô ta muốn tới Los Angeles. Đến lúc cô ta sang đó, chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Chúng ta phải đề phòng bất trắc.” Vu Diễm My nói xong, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.

Dù sao Lục Nghiên Tịch cũng là người sống sờ sờ, muốn cản cô lại cũng chỉ có yếu tố bên ngoài mới được. Vu Diễm My nhanh chóng động não , chờ Lục Hương Cầm mãi mới hiểu ra, cô ta cũng ghé vào tai Lục Hương Cầm nói nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK