Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 569

Mộ Nhã Kỳ nhíu mày suy tư một lát. Ngày trước đúng là cô ta học sản phụ khoa nhưng chẳng bao lâu đã bị bên tìm kiếm nghệ sĩ bế đi đóng phim rồi.

Kiến thức hồi học đại học đến bây giờ cũng đã quên gần hết, tính ngày dự sinh hình như cô ta vẫn còn ấn tượng chút ít nhưng không nhớ rõ cho lắm.

“Ngày dự sinh? Tôi có nhớ mang máng, nhưng sao tự dưng anh lại  nghĩ đến vai trò này của tôi thế?”

“Tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện, cần gấp.”

Lục Huyền Lâm không vòng vo, anh muốn xác nhận xem suy nghĩ của mình có đúng hay không.

Ở đầu dây bên này, Mộ Nhã Kỳ bị Lục Huyền Lâm chọc cho bật cười: “Tổng giám đốc Lục, anh phát hiện mình có con riêng bên ngoài hay sao? Muốn nhờ tôi tính giúp ngày dự sinh hả?”

Kiểu người si tình như Lục Huyền Lâm mà còn có con riêng ư? Hiểu biết của Mộ Nhã Kỳ đối với Lục Huyền Lâm lại được nâng lên một tầm cao mới.

“Tôi không đùa với cô đâu. Tôi đang nghiêm túc đấy.” Lục Huyền Lâm nói tiếp, anh bật loa ngoài điện thoại.

Trên đường vành đai vào giờ đi làm khá tắc, nhưng anh vẫn vừa gọi điện thoại vừa lái xe.

Anh rất gấp, không thể đợi Mộ Nhã Kỳ đi từ nhà đến công ty nên mới gọi điện thoại.

Thật ra anh vốn dĩ có thể gọi điện cho bác cả hỏi chuyện năm đó, nhưng anh mới vừa đưa Lục Dĩ Mai vào tù, cho dù bác cả không nói gì thì cũng rất hận anh.

Lục Huyền Lâm càng muốn đích thân lái xe đi tìm Lý Tang Du để hỏi trực tiếp hơn, nhưng anh không có tư cách đó.

Anh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ đến người từng học sản phụ khoa là Mộ Nhã Kỳ.

Đáng tiếc là Mộ Nhã Kỳ đã quên hết kiến thức hồi học đại học. Cô ta cũng không muốn giả danh nhận vơ, bèn nói thẳng: “Tôi không giúp anh tính được nhưng tôi có một người bạn rất đáng tin. Anh gửi tất cả thông tin anh biết sang đây. Tôi nhờ anh ấy giúp anh liền.”

Mộ Nhã Kỳ cầm một chiếc điện thoại khác lên, mở danh bạ ra, tìm đàn anh trong ngành phụ sản rồi nhắn tin nhờ giúp đỡ.

Nghĩ ngợi một lát, cô ta lại hướng về phía điện thoại, trêu chọc anh: “Tổng giám đốc Lục này, nếu anh thật sự có nghi ngờ ai thì chỉ tính ngày dự sinh thôi cũng không có tác dụng gì đâu, tốt nhất là lấy được móng tay hoặc tóc của đứa bé đó, làm xét nghiệm quan hệ huyết thống là chắc ăn nhất.”

Không ngờ lại còn có đối tượng để nghi ngờ bản thân có con riêng cơ đấy. Tội nghiệp cho Lý Tang Du si mê một kẻ như cậu ta. Thật đúng là…

Lục Huyền Lâm không biết suy nghĩ của Mộ Nhã Kỳ, cúp máy xong chỉ chờ lần dừng đèn đỏ tiếp theo sẽ soạn tin nhắn ghi những gì mình biết gửi qua cho cô ta.

Còn chú thích thêm hai chữ: Nhanh lên.

Móng tay đỏ chót của Mộ Nhã Kỳ lướt trên màn hình điện thoại, soạn lại theo tin nhắn của anh rồi gửi cho đàn anh trong ngành kia.

Gửi xong cô lại bĩu môi một cái, một mặt cảm thấy Lục Huyền Lâm đúng là sở khanh, mặt khác thì cảm thấy ngày tháng này khá là quen thuộc.

Nghĩ kỹ một hồi, đây chẳng phải là sinh nhật của Lý Tang Du sao?

Mộ Nhã Kỳ không hề ngốc, cô ta cũng từng xem qua tài liệu kia, lúc ấy cô ta còn âm thầm cảm khái vì thấy sinh nhật của Lý Tang Du và hai đứa trẻ đó rất gần nhau, lẽ nào…

Nếu đúng là như vậy thì thật sự cô ta chưa từng gặp cô gái nào ngốc như Lý Tang Du cả.

Ting ting.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK