Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 821

Mà rõ ràng, đối phương khá thân với Hoắc Vũ Khải.

“Anh không hiểu đâu.” Hoắc Vũ Khải đáp lại, bưng tách cà phê đắng ngắt trước mặt lên uống một ngụm. Đắng thật đấy, đắng tới tận trong lòng.

“Tìm tất cả chuyên gia nổi danh cũng chẳng lấy được lòng. Anh mới không hiểu ấy.” Người đàn ông nước ngoài đốp lại một câu, nhìn Hoắc Vũ Khải như nhìn một tên ngốc.

Hoắc Vũ Khải cũng không muốn tranh chấp với đối phương nhiều làm gì.

Lục Nghiên Tịch về đến nhà, việc đầu tiên là vào phòng mẹ.

Lý Tang Du vẫn lẳng lặng nằm trên giường, toàn thân tĩnh lặng êm ả như đang mơ một giấc mơ đẹp, còn có thể nhận rõ môi bà khẽ nhướng lên.

Nếu không có chuyện lần đó, họ nhất định sẽ hạnh phúc du lịch ở nước ngoài.

“Bác sĩ, tình trạng hiện tại của mẹ tôi có thể bay tới Los Angeles chứ? Trên đường liệu có phát sinh chuyện ngoài ý muốn không?” Lục Nghiên Tịch thấy bác sĩ bước vào thì lập tức hỏi.

Do Lý Tang Du cần truyền dịch dinh dưỡng nên trong nhà có bác sĩ gia đình lui tới.

Bác sĩ thay bình truyền, lập tức đáp: “Đi thì đi được, nhưng tôi không khuyến khích đâu. Dù sao hiện tại cũng không thích hợp di chuyển người bệnh, nếu xuất hiện tình huống ngoài ý muốn trên máy bay thì không thể xoay chuyển được cục diện.”

Trên máy bay cần cái gì cũng không có, hơn nữa trong lúc đang chuyển động, nếu tiến hành cấp cứu thì nhất định phải rạch phần đầu ra trước, mà thần kinh ở đầu rất phức tạp, chỉ cần lỡ tay đứt một dây thần kinh nào thôi là người bệnh cũng có thể chấm dứt sinh mệnh.

Lục Nghiên Tịch gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Chờ bác sĩ đi rồi, cô lâm vào rối rắm, do dự.

Cô không dám cược, cô sợ cược thua sẽ mất luôn cả mẹ. Nhưng nếu không đi, rất có khả năng cả đời mẹ cũng không tỉnh lại nữa.

Chỉ có thể nằm thế này cả đời.

Cô nhắn tin trả lời Hoắc Vũ Khải, nói muốn suy nghĩ kỹ hơn.

Lúc Tư Bác Văn về tới nhà, dì Lý lập tức báo cáo Lục Nghiên Tịch đang ở đâu.

Từ lúc ở ngoài về vẫn luôn ở trong phòng mẹ mình.

Tư Bác Văn lên tầng, thấy Lục Nghiên Tịch ghé vào trên giường, nhẹ nhàng nắm tay Lý Tang Du. Cảnh này khiến đồng tử anh co rụt lại, như nhớ lại chuyện cũ, đáy mắt chợt vụt qua sự căm hận, sau đó nhanh chóng hóa thành vẻ hơi lo lắng: “Em đi gặp Hoắc Vũ Khải nói gì vậy?”

Anh biết ư?

Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Lục Nghiên Tịch là không ngờ Tư Bác Văn lại biết chuyện này. Rõ ràng cô đã cố ý vòng đường xa, còn vừa đi vừa cắt đuôi đám người khả nghi rồi, sao có thể vẫn bị theo dõi cơ chứ?

Tư Bác Văn thấy rõ vẻ kinh ngạc của cô nhưng không vạch trần, chỉ yên lặng chờ câu trả lời.

“Hoắc Vũ Khải tìm được một đội chuyên gia, có thể giúp mẹ tỉnh lại. Em muốn thử một lần, nhưng địa điểm xa tận Los Angeles.” Nhắc đến Los Angeles, cô bất giác đè thấp giọng nói.

Lúc này vẻ mặt Tư Bác Văn mới hơi dịu lại, ngồi xổm xuống giúp Lý Tang Du vén lọn tóc ra sau tai: “Vậy đưa mẹ qua đi, thử một lần cũng tốt hơn như bây giờ. Nếu không chính bà ấy cũng khó chịu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK