Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 619

“Tôi lấy ra những thứ này để sếp Chu giải trí chút thôi, chuyện tiếp theo mà tôi muốn nói mới là trọng điểm.”

Dường như chuyện Lục Huyền Lâm chuẩn bị nói ra còn làm bà ta cảm thấy hứng thú hơn so với chuyện Trịnh Khôi lăng nhăng, Chu Vân Linh chỉnh lại cơ thể, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn so với lúc trước.

“Vậy mới đúng chứ, Chu Vân Linh tôi thích nhất là đi thẳng vào vấn đề!”

Khóe miệng Lục Huyền Lâm khẽ nhếch lên, nhấp một ngụm Cappuccino rồi lấy tài liệu mà A Minh chuẩn bị từ sáng sớm ra: “Tôi nghe nói gần đây sếp Chu đang nhượng lại một mảnh đất, tôi có chút hứng thú.”

“Tin tức của tổng giám đốc Lục nhanh nhẹn thật, nhưng mà…” Chu Vân Linh chuyển đề tài với vẻ hơi nghi hoặc: “Nếu Tổng giám đốc Lục đã nghe nói, ắt hẳn cậu cũng có hiểu biết sơ qua. Mảnh đất kia có gì hay mà được tổng giám đốc Lục coi trọng chứ?”

Chỉ là một mảnh đất ngoài vành đai hai, ngoại trừ vị trí gần một hồ nước ngọt nhỏ trong thành phố ra thì không hề có điểm gì nổi bật, bà ta cũng từng phái người hỏi thăm quan chức bên trên, mấy chục năm gần đây mảnh đất này cũng chỉ có thể là một mảnh đất nền mà thôi.

Tài sản của nhà họ Lục hùng hậu, có cả bất động sản, cũng không phải không có mảnh đất tốt hơn, sao Lục Huyền Lâm lại để mắt tới mảnh trong tay bà ta?

Lục Huyền Lâm không để bà ta thắc mắc quá lâu, giọng nói vẫn trầm thấp, đôn hậu như trước: “Tôi còn nghe nói… Bà muốn bán cho Trịnh Khôi?”

“Đúng, ông ta tới nhờ cậy tôi vì chuyện này.” Chu Vân Linh cũng là người ngay thẳng không nói lời mờ ám, nói hết ra những gì mình biết.

Tất cả mọi người đều là người thông minh, Lục Huyền Lâm cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, lên tiếng nói ra ý định của mình.

“Tôi muốn dùng giá cao hơn giá ông ta đưa ra 5% để thu mua mảnh đất nền này của bà, không biết sếp Chu có đồng ý giúp hậu bối lần này không?”

Nghe 5% quả thực không nhiều lắm, nhưng nếu nhân với một cơ số đủ lớn, con số đạt được cũng đủ để Chu Vân Linh nuôi thêm hai tên trai bao vừa ý.

Đứng trước lợi ích mà không hề có chút giao tình nào, huống chi còn là loại đàn ông lăng nhăng như Trịnh Khôi, Chu Vân Linh hình như không có lý do gì để có thể từ chối cả.

Bà ta cười nói: “Trịnh Khôi chọc tới chỗ nào của cậu mà cậu phải tốn nhiều công sức như vậy để cắt đứt đường tài lộc của ông ta thế?”

Nếu Chu Vân Linh nhớ không lầm, Trịnh Khôi có một cô con gái riêng hình như còn từng có đôi chút quan hệ với Lục Huyền Lâm, tuy rằng Trịnh Khôi thật sự không phải loại người tốt đẹp gì.

“Chút chuyện riêng thôi.” Lục Huyền Lâm không muốn giải thích quá nhiều, sau khi nói bốn chữ như vậy xong cũng không mở miệng nữa.

Người ta đã không mở miệng, Chu Vân Linh cũng thông minh không hỏi nữa.

“Nếu tổng giám đốc Lục đã lên tiếng, ai lại không muốn hưởng ân huệ của nhà họ Lục chứ? Nhưng nếu Trịnh Khôi còn có thể ra giá cao hơn, mà tôi lại là…”

Chuyện này cũng không phải là không có khả năng, người mà loại người như Trịnh Khôi này quen biết cũng không tính là ít, nếu không cũng sẽ không tìm tới được bà ta để mua mảnh đất phát tài.

Con ngươi đen nhánh của Lục Huyền Lâm chợt thoáng hiện nét sắc bén, cốc Cappuccino bị anh lắc lư qua lại trên bàn, giống như vận mệnh của Trịnh Khôi.

Anh cũng không ngẩng đầu lên, cứ như thể cốc cà phê kia khiến anh vô cùng thú vị: “sếp Chu yên tâm, như bà đã nói, ai cũng muốn bán cho nhà họ Lục một ân huệ.”

Tiền không đủ quả thực có thể vay, nhưng không phải sẽ xuất hiện tình huống không vay được sao? Nhà họ Lục gần như có thể được xem như là người đứng đầu của thành phố này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK