Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 668

Mặc dù có rất nhiều xe của phụ huynh nhưng Lý Tang Du vẫn bảo A Minh dừng xe ở ngã rẽ gần nhà trẻ, cô không muốn người khác nhìn thấy Lục Huyền Lâm, đến lúc đó lại gây thêm phiền phức không đáng có.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi tới…”

“Tôi đợi cô ở đây rồi đưa cô về.”

Thời điểm nhà trẻ tan học là lúc con đường này đông người qua lại nhất, ai cũng không để ý người có sức ảnh hưởng nhất trong giới kinh doanh thành phố A đang ngồi trong chiếc xe ở ngã rẽ.

“Nếu tôi có thể đi đón hai đứa bé với cô thì tốt biết mấy.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lục Huyền Lâm, Lý Tang Du không tiện lên tiếng.

Cô cảm thấy Lục Huyền Lâm đã thay đổi trên một số phương diện nào đó, nhưng thực chất bên trong anh vẫn là tổng giám đốc của Lục thị dám nói dám làm.

Nhìn Lý Tang Du bất đắc dĩ rời đi, Lục Huyền Lâm rất hối hận.

Anh chỉ muốn nhìn con một chút, chứ không hề muốn uy hiếp Lý Tang Du!

“A Minh, tôi nói vậy liệu Tang Du có tức giận không?”

“Không đâu Tổng giám đốc, trên mặt cô Lý không có vẻ tức giận.”

Nhìn dáng vẻ dè dặt của Tổng giám đốc nhà mình, trong lòng A Minh cũng bất đắc dĩ thở dài.

Cô Lý ơi, tổng giám đốc đã thay đổi rồi, cô có thấy không?

“Mẹ.”

Tịch vừa ra khỏi nhà trẻ thì nhìn thấy Lý Tang Du, sau đó cô bé vội nhào tới.

Mộ sợ cô bé bị ngã nên theo sát phía sau, làm rất tốt vai trò anh trai.

“Mẹ ơi, hôm nay chúng ta ăn thức ăn ngoài hả?” Nhìn hai con, Lý Tang Du cảm thấy rất vui vẻ, nhưng khi nghe thấy câu nói của Tịch thì niềm vui chợt biến mất.

Nhìn hai đứa mà lòng cô cảm thấy thật hạnh phúc nhưng ngay lúc Tịch nói câu đó thì niềm hạnh phúc đó biến mất sạch.

Cô tự mình nấu một bàn tiệc lớn để bồi thường cho hai cục cưng, sao chưa kịp nói ra đã bị Tịch chê rồi? Cô nấu cơm thực sự khó ăn như vậy sao?

Nếu hai bảo bối có thể nghe được màn độc thoại trong lòng Lý Tang Du thì dù có yêu mẹ cỡ nào cũng sẽ trả lời bằng giọng chắc nịch.

“Đương nhiên là mẹ làm.”

“Cái này…” Tịch không vui, chu môi: “Không thể thương lượng sao?”

Hả? Mới năm tuổi đã biết nói chuyện thế à? Lý Tang Du hơi bất ngờ, cô nhìn sang Mộ im lặng từ nãy đến giờ.

“Mộ, con dạy Tịch nói mấy cái này à?”

“Mẹ ơi, nếu như mẹ hiểu Tịch, con nào có thể từ chối.” Mộ là một người anh rất thương em gái.

“Vậy được rồi, con trả lời thay con bé đi!” Lý Tang Du nói xong thì một tay nắm một đứa, từ từ đi đến ngã rẽ.

Mộ đành phải lắc đầu với Tịch, đây là trừng phạt đối với Tịch đang tràn đầy mong đợi.

“Mẹ muốn bán Tịch sao?”

Lúc nhìn thấy Lý Tang Du dẫn bọn chúng đi đến một chiếc xe hơi màu đen thì Tịch bỗng nói một câu mất não.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK