Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 302

Huống hồ đối tượng lại được nâng cấp từ Lý Tang Du thành Lý Uyển Khanh.

Đấu tranh nội tâm một hồi, Vu Thiến thật không dám mạo hiểm.

“Cô sợ à?” Lý Tang Du đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, người một mực kéo mình đi lúc đến nơi lại chùn bước.

“Cô sợ thì cô có thể đứng đây đợi, tự tôi vào trong.”

“Nhưng mợ chủ à, hay là chúng ta về đi.” Minh vẫn lảm nhảm, cứ nhìn chằm chằm vào Lý Tang Du .

Rõ ràng bước chân không vững, trán cũng lấm tấm mồ hồi, khẳng định là lại phát sốt rồi.

“Cô tốt nhất là đừng…”

Vu Thiến vẫn muốn thuyết phục lần nữa, nhưng Lý Tang Du đã đẩy cửa bước vào.

Trong ngoài phòng bệnh là hai cảnh tượng khác nhau, cô nhẹ nhàng mở cửa, không gây ra tiếng động quá lớn, cùng một loại phòng bệnh VIP, được ngăn bởi một phòng cách rồi mới tới giường bệnh.

Đứng ở cửa ra vào, cô có thể nghe được tiếng cười nói nhỏ bên trong, mọi người dường như đang nói chuyện gì đó buồn cười. Mặt của Lý Tang Du không có biểu cảm, cô đã quá quen với cái cảm giác bản thân như người ngoài này.

Bước đi của cô nhẹ nhàng, thậm chí cô đi quanh hành lang cũng không ai nhận ra, Lý Tang Du vốn định bước vào trong, đột nhiên cổ tay mảnh mai của cô bị ai đó giữ chặt lại.

Cô quay đầu nhìn, Vu Thiến đã cởi đôi giày cao gót, lắc đầu ra hiệu cho cô đừng vào, họ trốn vào một góc, không cần vào trong mà vẫn có thể thấy được tình hình bên trong phòng bệnh.

Ba Lý và Tiêu Hà đều ở trong, Lý Tang Du cũng không muốn ba nhìn thấy bộ dạng bất lực và yếu đuối của mình. Cô dừng bước, cùng Vu Thiến đứng sau chậu cây lớn nhìn vào trong.

Chậu cây cao hơn một người, những chiếc lá xanh mướt phủ dài vừa hay là vỏ bọc hoàn hảo cho hai người họ.

Nhìn vào trong, vài vị trưởng bối đứng cách đó không xa, nhìn Lý Uyển Khanh trên giường bệnh với gương mặt yêu thương.

Người ngồi bên giường là Lục Huyền Lâm, anh cúi gằm mặt nhìn bát gì đó, bàn tay với những khớp xương hiện lên rõ rệt cầm một thìa gì đó đưa lên miệng thổi và đút cho Lý Uyển Khanh

Lý Uyển Khanh cười ngọt ngào, lúc đầu vẫn có chút ngượng ngùng, nghiêng đầu từ chối, sắc mặt tái nhợt dần dần có chút đỏ lên.

Tiêu Hà ở bên cạnh đỡ lấy tay ba Lý, cười nói đùa:”Đứa trẻ này, lại xấu hổ rồi.”

Nghe những lời này, Vu Thiến thật muốn đi lên hỏi bà ta, có biết rằng người mà Lục Huyền Lâm cưới hỏi đàng hoàng là Lý Tang Du không?

Vu Thiến nghiêng đầu nhìn về phía Lý Tang Du, sắc mặt cô nhợt nhạt, mặt không chút biểu cảm nào.

Thật không thể hiểu nổi, em và mẹ kế suýt cướp đi chồng của mình, người làm vợ là Lý Tang Du sao lại không có phản ứng gì cả.

Khi Vu Thiến nhìn vào một lần nữa, sắc mặt tối sầm của Lục Dương và ba Lý cũng không hề ảnh hưởng đến bầu không khí màu hồng này. Lục Huyền Lâm đặt chiếc thìa đang cầm trên tay xuống.

Anh ấy vẫn giữ chiếc thìa, dường như đối với Lý Uyển Khanh có sự nhẫn nại vô cùng, khóe môi quanh năm vốn lạnh giá dần ấm áp, khẽ nhếch cong lên, càng thêm dịu dàng.

“Há miệng.”

Cùng một yêu cầu, nhưng lại chứa đựng cảm giác không giống nhau.

Mặt Lý Uyển Khanh lại đỏ lên, rồi ngượng ngùng há miệng ra, còn chưa ăn hết thứ trong thìa, đã vội vàng rụt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK