Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 639

“Mẹ ơi, Tịch có mang theo điện thoại mà, hơn nữa nhà vệ sinh cũng ở gần đây, Tịch cũng biết chị y tá.” Tịch lấy điện thoại di động ra cho Lý Tang Du xem rồi sau đó mới bỏ lại vào trong túi: “Tịch muốn đi.”

“Vậy thì… thôi được rồi, có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện thoại cho mẹ đó.” Thấy bộ dạng Tịch có vẻ rất gấp gáp, Lý Tang Du cũng không nói thêm gì nữa, dù sao thì vấn đề an ninh trật tự ở bệnh viện thành phố A chắc là không tệ.

Đây chính là điểm bất tiện của một người mẹ đơn thân, đến lúc quan trọng, trong hai đứa bé chỉ có thể chăm sóc cho một đứa.

“Mẹ ơi, mẹ phải tin tưởng Tịch chứ.”

“Được rồi, mẹ tin tưởng con.”

Mà Tịch vẫn có một nhiệm vụ khó khăn, đó chính là đi mua sữa cho mẹ.

Sáng sớm, hai đứa nhỏ thấy mẹ còn chưa thức dậy thì đã thương lượng với nhau, chính vì vậy mà Tịch còn moi tiền tiêu vặt mà mình đã giấu ở trên người con thỏ nhỏ ra.

Nhưng mà Tịch căn bản không thể tìm thấy đường, hơn nữa lúc này hình như là mấy chị y tá đều bận rộn, không có thời gian chú ý đến cô bé.

Tịch bất mãn bĩu môi, lại không ngờ rằng cánh cửa phòng bệnh sau lưng lại mở ra.

Lục Huyền Lâm nhìn bóng dáng nhỏ bé có hơi uể oải đang ngăn cản đường đi của mình, mà bóng lưng lại có chút quen thuộc, khóe miệng nhẹ nhàng vểnh lên: “Người bạn nhỏ, sao cháu lại ở đây vậy?”

“A, là chú.” Tịch nhìn thấy Lục Huyền Lâm thì có chút kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Chú kỳ quái.”

Chú kỳ quái? Đối với xưng hô này, Lục Huyền Lâm thật sự dở khóc dở cười, nhưng mà trong lòng cũng khá thích.

Nói không chừng đây chính là biệt danh mà con gái đặt cho mình, có phải là sau này sẽ đổi thành ba kỳ quái không nhỉ…

Lục Huyền Lâm hoảng hốt đánh gãy suy nghĩ của mình, trước khi mọi chuyện vẫn còn chưa được điều tra rõ ràng, anh suy nghĩ lung tung cái gì vậy chứ. Với lại… chưa chắc là Lý Tang Du sẽ đồng ý…

Tịch không biết rằng trong đầu Lục Huyền Lâm lại có nhiều suy nghĩ như thế, đây là điểm khó hiểu của người lớn.

Chỉ nhìn thấy biểu cảm của Lục Huyền Lâm đổi tới đổi lui, cảm thấy rất kỳ quái, không hổ là một cái chú kỳ quái.

“Chú kỳ quái ơi, chú quả nhiên rất là quái lạ.” Bé còn ngây thơ nói ra khỏi miệng.

“Khụ khụ…” Cái này không thể nói ra được đâu.

Lục Huyền Lâm ho khan một tiếng, tâm trạng lại vô cùng tốt, cho dù là có nói đúng đi nữa thì anh cũng không thể cười, đây không phải là phong cách của anh.

“Em gái nhỏ, cháu tên là gì thế?”

“Cháu tên là Tịch, mà chú kỳ quái này, sao cháu có thể là em gái nhỏ được chứ. Không phải là…” Nhớ là mẹ đã từng nói, nhưng mà Tịch lại không nhớ rõ cho lắm, có làm như thế nào cũng không thể nhớ nổi, cho nên không thèm nhớ nữa: “Cháu quên rồi, dù sao thì chú kỳ quái cũng biết mà.”

Lục Huyền Lâm biết là Tịch đang nói cháu gái, nhưng mà làm sao anh có thể lừa dối một đứa nhỏ được chứ…

Nói không chừng anh là ba của cô bé… đáng chết, tại sao lại nghĩ như vậy!

Lục Huyền Lâm thật sự buồn bực, nhưng mà có Tịch ở đây, anh phải dịu dàng: “Tịch, mẹ của cháu đâu?”

May là A Minh không có ở đây, nếu không thì chắc chắn anh ta sẽ bật cười, không ngờ tới tổng giám đốc nhà mình lại có lúc phải kiềm chế tâm trạng của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK