“Anh Mặc, anh đối với em thật tốt, em muốn lấy thân báo đáp!” Diệp Nam Sanh nói xong liền chạy về phía Mặc Trần, còn một phen khoác lên cánh tay của anh, khuôn mặt nhỏ tinh xảo cọ a cọ.
Tình Không trợn tròn mắt, người này hẳn không phải chính là vị Diệp Nam Sanh yêu thầm từ nhỏ kia chứ?
Tuy rằng chỉ gặp mặt một lần, Tình Không cũng không thể không nói một câu, thật đúng là xứng đôi a, động kinh giống nhau.
Diệp Nam Sanh không có lý do gì không bắt được nha?
“Em - con nhóc chết tiệt này, sao lại ở chỗ này?!”
Mặc Trần duỗi hỏi ngược lại, duỗi tay lay tay nhỏ trên cánh tay của mình, khuôn mặt tuấn tú như đào mật cũng nghiêm túc lên, sửa lại bộ dáng cà lơ phất phơ vừa rồi, môi mỏng đều mím thành một đường thẳng tắp.
Diệp Nam Sanh chớp mắt to, tò mò mà nhìn anh, “Anh Mặc, anh là đang thẹn thùng sao?”
“Con mắt nào của em thấy anh đang thẹn thùng?”
“Hai mắt nha.”
Mặc Trần, “……”
Anh một phen túm Tình Không qua, ôm lấy đầu vai cô, “Anh là đang đón em gái nhỏ, nhìn thấy không, anh thích chính loại hình này, đừng lại phiền anh.”
“Đi thôi, anh trai mang em đi ăn cơm.” Câu sau này tự nhiên là nói với Tình Không.
Tình Không tự nhiên không thể gánh cái danh đen này, đang định nói cái gì, liền nghe thấy Diệp Nam Sanh lại nói, “Anh Mặc, nhưng Lộ Lộ không thích loại hình như anh nha, anh vẫn là suy xét suy xét thích em đi.”
“Lộ Lộ?”
Tình Không kéo tay trên đầu vai của mình xuống dưới, “Vị anh Mặc này, xin cho tôi trịnh trọng tự giới thiệu một chút, tôi tên Lộ Tình Không, là bạn học kiêm khuê mật của Diệp Nam Sanh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
“Hơn nữa……” Tình Không tạm dừng một chút, ý vị thâm trường mà liếc mắt quét anh một cái, “Tôi xác thật không thích loại hình như anh.”