Mặc Trần là tình yêu của Diệp Nam Sanh, là tín ngưỡng của cô ấy, cô hâm mộ bọn họ môn đăng hộ đối, thế lực ngang nhau.
“Cậu không cần hâm mộ tớ nha, giá trị dung nhan của hai tụi tớ cao như thế, đều nói giá trị dung nhan càng cao, trách nhiệm càng lớn, thu phục nam thần giá trị dung nhan cao cấp kim cương là sứ mệnh của chúng ta, tớ thu phục anh Mặc, cậu thu phục anh Sở, ồ, hoàn mỹ!”
Khóe miệng Tình Không rút rút, thu phục? Anh Sở? Cái quỷ gì vậy.
Cô lại lật qua nằm bò, nghiêng nghiêng đầu, lúc làm nũng gọi anh là anh Sở, hiệu quả hẳn là sẽ không tồi đi.
“Lộ Lộ, cậu có đang nghe tớ nói chuyện hay không?”
“Nghe đây.”
“Lộ Lộ, cậu nghe tớ không sai đâu, chúng ta đáng giá người đàn ông tốt như thế.”
Lộ Tình Không chớp mắt vài cái, “Diệp Tử, vừa rồi cậu còn nói anh ta muốn đính hôn.”
“Đó là truyền thuyết, không phải sự thật. Cho dù thật sự đính hôn, cậu cũng phải cướp anh ta về nha.” Diệp Nam Sanh nói đến đương nhiên.
“Diệp Tử, đây là chỗ tớ hâm mộ cậu, dám yêu dám hận, dũng cảm tiến tới, không oán không hối hận.”
Cô duy nhất có thể làm được đại khái chỉ có không oán không hối hận đi, không phải không dám, mà là không xứng.
“Lộ Lộ, Diệp Nam Tư luôn nói tớ da mặt dày một thước, tớ cảm thấy theo đuổi chân ái của mình, không có gì mất mặt, cầu mà không được, đến mà không tiếc, tự ai tự oán…… Như vậy mới mất mặt.”
“Diệp Tử, tớ không phải cậu, một ngày nào đó, tớ muốn mang theo Lão Lộ rời khỏi nơi này.”
“Rời đi? Lộ Lộ cậu muốn đi đâu?”
Lần đầu tiên nghe được Tình Không nói rời đi, cô cho rằng cô ấy nói chính là rời khỏi Sở Ngự Bắc, không nghĩ tới là ý tứ rời đi này, cho nên phản ứng của Diệp Nam Sanh đặc biệt lớn, âm lượng cũng cất cao không ít.
Tình Không lắc đầu, “Còn không biết, chờ tớ tích cóp đủ tiền rồi lại nói sau.”
“Lộ Lộ, chẳng lẽ cậu liền không có nghĩ tới thiên trường địa cửu với phó tổng thống tiên sinh sao?”