“Thím nói gì với cô ấy?”
“Tôi……”
“Anh làm gì trừng mắt nhìn thím Lý, là tôi không muốn anh đút tôi ăn cơm, nếu anh bảo thím Lý đi xuống, tôi sẽ không ăn!”
Trong tiềm thức của Tình Không không muốn Sở Ngự Bắc biết thím Lý nói với cô cái gì, ngược lại không phải vì bảo hộ thím Lý, mà là, cô còn chưa biết hỏi anh như thế nào.
Thím Lý cảm kích mà liếc mắt nhìn Tình Không một cái, hảo cảm đối với cô tự nhiên lại nhiều thêm vài phần, bà đã gặp qua phụ nữ quá cậy sủng sinh kiêu, trong bông có kim, muốn lọt vào hào môn.
Tình Không tự nhiên không ở loại hình này, chỉ tiếc, xuất thân thật sự là kém một chút.
Bữa cơm cuối cùng này, Tình Không tự nhiên vẫn là do Sở Ngự Bắc tự mình đút no.
Giống như đêm qua vậy, anh một ngụm, em một ngụm mà ăn xong.
Vốn dĩ cho rằng chính mình sẽ không có ăn uống, kết quả ăn đến còn nhiều hơn ngày thường một chút.
Lượng cơm của Sở Ngự Bắc ăn cũng không nhỏ, hai người liền ăn sạch bốn ăn một canh Thím Lý làm.
Tình Không thở dài, cô phát hiện chính mình rất nhanh liền sắp bị Sở Ngự Bắc nuôi thành phế vật, hiện giờ cô, so với Tiểu Thất đại gia thân là sủng vật càng giống như là sủng vật của Sở Ngự Bắc.
Sau cơm trưa, Sở Ngự Bắc tiếp điện thoại của Tần Hãn, dặn dò thím Lý vài câu, đừng đi quấy rầy Tình Không ngủ trưa, trực tiếp đi ra ngoài.
Tâm tư nói chuyện với anh của Tình Không cũng liền phai nhạt.
Mấy ngày kế tiếp, Sở Ngự Bắc đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ là thời gian ăn cơm và tắm rửa mỗi ngày của cô anh đều có mặt, thời gian còn lại không biết đang làm cái gì.
Mỗi ngày Tình Không bị anh ăn đậu hủ, quá nghiện miệng là tất nhiên, anh cũng giống như vui vẻ không biết mệt.