Bé giơ tay nhỏ, để Sở Ngự Bắc bế bé lên.
Một khuôn mặt lạnh của Sở Ngự Bắc, cứng đờ tại chỗ.
Diệp Nam Sanh nhìn tiểu bao tử xuẩn manh xuẩn manh cách đó không xa muốn Sở Ngự Bắc ôm bé, lập tức bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Cô nhanh chóng cúp di động, chạy tới ôm tiểu bao tử lên.
Diệp Nam Sanh cảnh giác mà nhìn Sở Ngự Bắc, “Tổng thống tiên sinh, sao lại là ngài a? Ngài hẳn không phải là muốn đến bắt cóc người bạn nhỏ nhà tôi chứ?”
Sở Ngự Bắc nhíu chặt mày.
Lộ Bảo Bối giãy giụa không cho Diệp Nam Sanh ôm, “Mẹ nuôi, người không lễ phép, luôn quấy rầy con và Bắc Bắc nói chuyện phiếm.”
Bé thật vất vả mới nhìn thấy Bắc Bắc, kết quả lại bị Diệp Nam Sanh chạy tới quấy rầy, tự nhiên không vui.
Diệp Nam Sanh nhéo nhéo mặtbánh bao của bé, “Con rõ ràng nói mẹ nuôi mới là nữ thần độc nhất vô nhị của con, hiện tại sao lại đi câu dẫn nam thần? Hả?”
“Mới không phải!” Tiểu gia hỏa thấy Diệp Nam Sanh ở trước mặt Bắc Bắc hủy đi đài của bé, tự nhiên không vui, nháy mắt mặt liền đỏ lên, “Bắc Bắc là bạn tốt của con, không phải nam thần gì đó!”
Mày tuấn thâm thúy của Sở Ngự Bắc vẫn luôn khóa chặt không dời đi, đứa bé thông minh như thế, sao mẹ bé sẽ yên tâm cho Diệp Nam Sanh mang theo, cô ta rõ ràng thiếu sợi gân.
“Vậy Ultraman thì sao?”
“Ultraman là siêu nhân.”
“Siêu nhân cũng là người a.”
“Siêu nhân không phải người!”
“Vậy là cái gì?”
……
Sở Ngự Bắc vẫn luôn đứng ở tại chỗ, nhíu chặt mày, nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ một sủng kia càng lúc càng xa, không biết có phải ảo giác của anh hay không, anh luôn cảm thấy Diệp Nam Sanh cố ý vô tình không cho bé trai kia tiếp xúc với anh.
Anh và bé trai kia hẳn là không có quan hệ gì, chẳng lẽ là anh đa tâm?