Nhưng mấy người kia thắng ở nhiều người, ai cũng không chiếm được thượng phong, trừ bỏ Thái Hiểu Hàm đánh du kích, trên mặt những người khác đều dính màu.
Không ít người lấy di động ra chụp video.
Giám đốc sảnh khách sạn, bị trận thế này dọa ngốc, địa phương xa hoa như thế, phụ nữ quần ẩu, thật đúng là phá lệ lần đầu tiên, lúc này mới nhớ tới kêu bảo an tới đây điều đình.
Trong hỗn loạn không biết ai báo cảnh, chưa đến một lúc, bảo an và cảnh sát đồng loạt tới rồi.
Thái Hiểu Hàm thừa dịp chạy trốn, còn lại, tất cả đều bị mang lên xe cảnh sát.
“Ngao ngao, Lộ Lộ, trên mặt tớ rất đau, đây là muốn hủy dung sao? Hu hu hu…… tớ không muốn đâu, anh Mặc của tớ xinh đẹp như vậy, anh ấy sẽ ghét bỏ tớ.”
Trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo xinh đẹp của Diệp Nam Sanh, không biết bị ai cào vài đạo vết máu, Tình Không nhìn thấy liền đau lòng.
“Thực xin lỗi Diệp Tử, đám kẻ điên này!”
Tình Không hoàn toàn không biết chính mình chọc bọn họ khi nào, luôn là không có việc gì cắn cô không buông.
Trên mặt Tình Không cũng không tốt đến đâu, dấu bàn tay kia đặc biệt rõ ràng, nửa bên mặt đều sưng lên, tóc cũng bị kéo đến lộn xộn, nhìn chính là một tiểu đáng thương.
“Cậu cũng nói là kẻ điên, nói xin lỗi làm gì. Lộ Lộ, cậu cũng trở nên xấu xí……”
“Các người nói ai là kẻ điên?” Tần Lệ Na là thảm nhất, trên người có dấu chân liền thôi, khóe miệng lệch sang một bên, còn đang đổ máu.
“An tĩnh một chút!” Áp giải xe cảnh sát chính là một người nữ cảnh sát, cầm cây côn, vẻ mặt uy nghiêm.
“Tuổi còn trẻ, rất có tiền đồ! Không học hành cho tốt, học tiểu thái muội người ta, tụ tập ẩu đả, không giam các người mười ngày nửa tháng sợ là sẽ không nghe lời.”
“Là bọn họ động tay trước, chúng tôi là tự vệ……” Nỗi oan đen này, Tình Không sẽ không gánh.
“Diêu cảnh sát, không phải như thế……”
Diêu cảnh sát cảnh cáo liếc nhìn Tần Lệ Na một cái, “Được rồi, có cái gì đến lúc đó làm ghi chép lại nói.”
……