Sở Ngự Bắc buông cái ly, chặn ngang ôm bảo bối của anh vào trong ngực, cúi đầu hôn hôn, đi đến trong phòng.
“Uống thuốc song, nghỉ ngơi tốt, lại đi bệnh viện.”
Tình Không rúc vào trong lòng ngực anh, gắt gao ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ dán chặt da thịt màu đồng cổ của anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ mà có lực của anh, nước mắt cứ như vậy không hề báo trước mà chảy ra.
Tâm, đau đến tột đỉnh.
Cảm nhận được trước ngực ấm áp, mày tuấn của người đàn ông nhíu thật sự chặt, tay ôm cô gái lại nắm thật chặt, “Làm đau em như vậy sao?”
Ở trong cách nhìn của người đàn ông, hiện tại Tình Không chính là một búp bê dễ vỡ, trân quý đến không thôi.
Tình Không lắc lắc đầu, hít mũi hỏi, “Sở Ngự Bắc, có phải em là người phụ nữ đầu tiên của anh không?”
Người đàn ông rũ mắt liếc nhìn cô một cái, bên tai hồng nhạt, trái ngược với hiện tượng xã hội hiện tại trung học, đại học liền bắt đầu quen bạn gái, anh - lão xử nam hơn hai mươi tuổi này, đích xác chính là khác loài trong miệng Mặc Trần.
Vấn đề này, anh tự nhiên sẽ không trả lời.
Nói như thế cũng không phải anh tán động hiện tượng xã hội này, mà là, ở trong xu hướng chính của xã hội, bản thân không thuận theo trào lưu chính là khác loại.
Thật ra trong lòng Tình Không đã có đáp án, khuôn mặt nhỏ lại cọ cọ anh, “Sở Ngự Bắc, vậy anh đều phải vĩnh viễn nhớ kỹ em, em nghe nói người đàn ông đều có kết thắt tình ý với người phụ nữ đầu tiên của mình.”
Người đàn ông cẩn thận mà đặt cô tới trên giường, chính mình cũng nằm lên, để cô gối lên khuỷu tay của mình, “Nói hươu nói vượn, tuổi còn nhỏ, nghe ai nói những lung tung rối loạn này?”
“Em không tốt sao? Vì sao không muốn nhớ kỹ em?” Tình Không không thuận theo.
Người đàn ông không khỏi có chút buồn ngủ, nhắm hai mắt, thanh tuyến cảm xúc khuynh hướng kim loại nặng thuần hậu vang lên, “Tốt chỗ nào? Cô gái nũng nịu, động một chút liền chảy nước mắt, còn không nghe lời……”