Tiểu bánh bao thịt thấy Sở Ngự Bắc ôm Tình Không, bắt đầu ngao ngao kêu, giang hai tay cánh tay muốn để cho Sở Ngự Bắc ôm, “A a, Bắc Bắc, daddy chơi với Lộ Lộ, không chơi với con, con không vui! Con cũng muốn ôm!”
Tính tình làm nũng này của tiểu bánh bao thịt không khác gì Lộ Tình Không mười tám tuổi, sắc mặt Sở Ngự Bắc hiện lên một chút nhu hòa đến chính mình cũng không cảm thấy được, một bàn tay ôm Lộ Tình Không, một tay khác ôm tiểu bao tử, gắt gao ôm hai bảo bối của anh vào trong ngực.
Cả đời này Sở Ngự Bắc hô mưa gọi gió, vốn tưởng rằng chính mình không còn sở cầu, nhưng mà, sau khi ôm một lớn một nhỏ này vào trong ngực, anh mới lần đầu tiên cảm nhận được, chân chính viên mãn nên là tâm tình như thế nào.
Tình Không dùng thời gian bốn năm mới xây dựng lên kiên cường, ở một khắc này nháy mắt bị tan rã.
Cũng là cảm động, Lộ Bảo Bối cực ít nhắc tới daddy trước mặt cô, nhưng mà bắt đầu từ khi nhìn thấy Sở Ngự Bắc, gần như là mỗi ngày đều treo daddy ở bên miệng.
Cô nhịn không được giơ tay ôm cánh tay Sở Ngự Bắc, nước mắt ẩn nhẫn bốn năm nháy mắt vỡ đê, chợt liền làm ướt áo Sở Ngự Bắc,
Sở Ngự Bắc đau lòng, tay ôm chặt cô lại càng chặt.
Vì sao rời đi, vì sao vừa đi chính là bốn năm, vì sao trở về……
Những chuyện này đều không quan trọng, chỉ cần sau này bọn họ đều ở bên người anh, đều sẽ không quan trọng, thật sự không quan trọng……
Đến Lộ Bảo Bối cũng phát hiện Tình Không không thích hợp, “Lộ Lộ, vì sao mẹ phải khóc? Mẹ không cho con thích Bắc Bắc sao?”
Tình Không hít hít cái mũi, duỗi tay rút khăn giấy qua lau lau nước mắt, “Con có thể thích daddy.”
Lộ Bảo Bối cao hứng hoa tay múa chân nói, mỗi tay thịt nhỏ ôm một người, hôn trái hôn phải, "Tốt rồi, con và Steven giống nhau, có ba mẹ, người một nhà chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Steven là con trai của hàng xóm Tình Không ở trấn nhỏ Bắc Âu, người hỗ trợ nuôi bảo bối kia, lớn hơn Lộ Bảo Bối hai ba tuổi.
Đứa bé ở đây, Tình Không không tiện nói nhiều cái gì, thời gian cũng không còn sớm, đành phải thương lượng với Sở Ngự Bắc, “Em trước mang bảo bối trở về ngủ, có chuyện gì, ngày mai chúng ta lại nói được không?”