Tình Không nhắm mắt, thu liễm đi thống khổ nơi đáy mắt, “Tôi biết nên làm như thế nào, chuyện này không cần anh dạy, anh đi chuyển cáo cho anh ta, nếu Lộ Viễn Kiều có bất trắc gì, tôi không ngại đi xuống bồi ông ấy, để lại con trai tôi cho Sở Ngự Bắc.”
“Nếu tôi là các người, sẽ chăm sóc Lộ Viễn Kiều thật tốt, ông ấy tốt, mọi người đều sẽ tốt!”
Nghe được lời của Tình Không, Đa Lôi bỗng nhiên xoay người lại, “Diều hâu, cô đây là đàng uy hiếp tôi? Ngỗ nghịch thủ trưởng, tôi tùy thời đều có thể đưa cô lên toà án quân sự!”
“Nói uy hiếp, không cần nhiều lời, các người muốn như thế nào, tôi không ngăn cản được.” Tình Không nói xong, hơi gật đầu với anh ta, “Tôi biến mất lâu rồi, còn không quay về, Bắc Thần Quốc đại khái sẽ bị Sở Ngự Bắc lật tung một lần, nơi này cũng rất nhanh liền sẽ bại lộ.”
Nói xong, Tình Không liền xoay người rời đi, để lại cho Đa Lôi một bóng lưng kiêu căng.
Đa Lôi nhìn bóng dáng của cô, siết chặt nắm tay, đôi mắt xanh đậm hoàn toàn là âm ngoan.
……
Tình Không mới biến mất nửa tiếng, cũng đã kinh động Sở Ngự Bắc.
Cho nên, Tình Không là bị bắt được ở trên đường cao tốc Hoàn Thành.
Cô xuống xe, nhìn trên đường cái xếp một hàng xe quân sự, cộng thêm giữa không trung xoay quanh phi cơ loại nhỏ, trận thế kia, nhìn đến tâm tình của cô càng thêm trầm trọng.
“Em đi nơi nào?”
Sở Ngự Bắc đi xuống từ xe chống đạn, giam cầm Tình Không ở giữa hai tay và xe, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa tức giận ngập trời, còn ẩn nhẫn bất an.
Tình Không biết, anh là lo lắng cô lại đi luôn.
Nhưng mà, cô cũng không có trả lời vấn đề của anh, hỏi lại, “Anh là chuẩn bị hạn chế tự do của em sao?”