Bị nhiều người nhìn như thế, Thái Hiểu Hàm các cô cũng đều cảm thấy trên mặt không còn ánh sáng.
Trong lúc nhất thời Tần Lệ Na không xuống đài được, cảm thấy đều là Lộ Tình Không các cô làm hại, lập tức liền thẹn quá thành giận.
Quả hồng chọn trái mềm để siết, cô ta giơ tay lên, tát một cái ném tới trên mặt Lộ Tình Không cách cô ta gần nhất.
Bất thình lình, không kịp đề phòng, trên da thịt kiều nộn của Tình Không lập tức xuất hiện một dấu bàn tay sưng đỏ.
Tình Không bị cô ta đánh ngốc, lỗ tai vang lên ong ong.
Phản ứng lại đầu tiên chính là Diệp Nam Sanh, cô không chút nghĩ ngợi liền ném túi để bên tay tới đầu Tần Lệ Na.
“Kẻ xấu xí này sao cô lại động thủ đánh người hả?”
Tần Lệ Na cũng không có phòng bị, bị cô đánh trúng, trên dung mạo cỡ trung của cô ta, trang điểm một chút vẫn là có thể gặp người.
Cuộc đời cô hận nhất chính là người ta nói cô ta xấu.
“Cô nói ai là kẻ xấu xí! Cô mới là đặc biệt sao xấu xí!” Dứt lời, cô ta liền xông lên đi túm đầu tóc của Diệp Nam Sanh.
Tình Không phản ứng lại, một chân liền đạp về phía bụng Tần Lệ Na.
Diệp Nam Sanh cứu về đầu tóc của mình, dùng lực ngao ngao kêu, “Đầu tóc xinh đẹp như thế của tớ, lại có thể bị kẻ xấu xí này sờ soạng, tớ không phục!”
Nói xong, lại vọt lên.
Nữ sinh vóc dáng cao đã sớm muốn động thủ, cùng một nữ sinh khác nghênh đón lên.
Chỉ một thoáng, cửa tiệm cơm loạn thành một đoàn.
Đừng thấy hai cô gái này nũng nịu, Tình Không không cần phải nói, từ nhỏ đến lớn, chuyện đánh nhau trèo tường chui lỗ chó vốn đã làm không ít.
Diệp Nam Sanh cũng nhìn như là một cô gái ngoan ngoãn, đi theo Tình Không cũng không biết đã làm bao nhiêu.
Thái Hiểu Hàm chờ chính là giờ khắc này, thừa dịp rối loạn đạp Tình Không vài cước.
Tuy rằng ngày thường bọn họ lấn nam bá nữ, nhưng chân chính động tay lên, vẫn còn xa không bằng kinh nghiệm thực chiến của Tình Không và Diệp Nam Sanh.