Tình Không dùng sức đẩy anh ra, đẩy đến một bên, cười quyến rũ.
“Tổng thống tiên sinh, tôi giống như cũng không phải rất quen thuộc với ngài.”
Đôi mắt nửa híp của Sở Ngự Bắc càng thêm nguy hiểm, nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Con trai cũng đã sinh, em dám nói không quen thuộc với anh?!”
“Bảo bối xuống dưới.”
Lộ Bảo Bối vừa nghe, nhanh chóng ôm cổ Sở Ngự Bắc không buông tay, còn chôn khuôn mặt nhỏ ở cổ anh, mông nhỏ dẩu dẩu về phía Tình Không.
“Lộ Lộ mẹ gạt con Bắc Bắc là daddy của con, con không muốn rời khỏi daddy của con đâu.”
Tình Không trừng mắt nhìn bé một cái, tiểu phản đồ này, ai nói cho bé những thứ này?
Thật là thần kỳ, sao bé lại chắc chắn Sở Ngự Bắc là daddy của bé chứ?
“Lộ Bảo Bối, con là con trai ta.”
“Con cũng là con trai của ba con.”
Tình Không, “……”
“Con trai em? Em xác định là con trai của một mình em?!” Nếu không phải Lộ Bảo Bối ở đây, Sở Ngự Bắc thật muốn hung hăng mà đánh người phụ nữ đáng chết này một trận.
“Tự nhiên không phải con trai của một mình tôi, nhưng cũng không có quan hệ với tổng tài tiên sinh, dưới bầu trời này cũng không phải là có một mình tổng thống tiên sinh là người đàn ông.”
“Lộ Tình Không, em câm miệng!”
Sở Ngự Bắc nổi giận, rốt cuộc người phụ nữ đáng chết này là bởi vì cái gì, làm sao cứ phải không thể không phủi sạch quan hệ với anh?
Tình Không buông tay, một chút cũng không sợ anh, “Chuyện bốn năm trước, anh đại khái không cần nhớ kỹ, trước đó chúng ta nhiều nhất chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái…… A, anh trừng tôi làm gì?”
“Được rồi, còn chưa tính là bạn trai bạn gái?”
Sở Ngự Bắc hơi nhấp môi thành một đường thẳng tắp, thật sự rất muốn bóp chết người phụ nữ làm anh vừa vướng bận, lại hận đến ngứa răng này.