Trong lòng cô tính toán chuyện ngày mai hoặc là ngày mốt mang Lão Lộ đi, ít nhiều có chút thất thần.
“Suy nghĩ gì vậy?”
Người đàn ông nhắm hai mắt cũng có thể cảm nhận được cảm xúc biến hóa của cô.
Tình Không đang muốn nói cái gì, đột nhiên “ục ục” một tiếng, bụng cô không biết cố gắng mà vang lên.
Hóa ra cả một ngày, cô còn chưa có ăn cơm.
Lúc này người đàn ông mới mở mắt ra, ngồi dậy, hai mắt mỏi mệt cuối cùng nhiều thêm một tia ý cười, “Thích nơi này không?”
Tình Không gật đầu, “Thích.”
Người đàn ông duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu cô, thuận tay cầm lấy áo khoác một bên, “Thích thì tốt, ăn cơm đi thôi.”
Tình Không rất muốn làm chút gì đó cho anh, lắc lắc đầu, “Trong nhà có nguyên liệu nấu ăn không?”
Cô đã theo thói quen gọi “Trong nhà” theo anh.
Sở Ngự Bắc nghi hoặc nhìn cô, “Em biết nấu cơm?”
“Mười ba tuổi tôi liền bắt đầu tiến vào phòng bếp, lúc Lão Lộ không ở nhà, tôi đều tự mình nấu cơm ăn.”
Sở Ngự Bắc buông áo khoác trong tay, “Đi tủ lạnh nhìn xem đi.”
Tình Không đứng dậy đi tìm kiếm trong tủ lạnh, quả nhiên chuẩn bị không ít nguyên liệu nấu ăn tươi mới, cực kỳ cao hứng, cầm lấy một hộp cà chua còn có tươi mới, giơ giơ lên với Sở Ngự Bắc, “Ai thông minh như vậy? Chuẩn bị đồ tốt như thế.”
“Người hầu quét tước sẽ thuận tiện chuẩn bị một chút.”
Tần Hãn biết thói quen của anh, có đôi khi ban đêm sẽ đói, mấy chỗ ở của anh đều sẽ tùy thời chuẩn bị một chút đồ.
Sở Ngự Bắc đứng dậy, đi đến phòng bếp, “Chuẩn bị làm cái gì?”
“Mỳ Italy với sốt cà chua, được không?”
Sở Ngự Bắc đi đến sau lưng cô, ôm lấy vòng eo của cô, để cằm đến trên vai cô, “Em làm cái gì, tôi ăn cái đó.”