Một giấc này của Sở Ngự Bắc, ngủ sâu đến xưa nay chưa từng có, nếu không phải tiếng chuông cửa liên tục không ngừng vang lên, anh đại khái vẫn là không muốn tỉnh lại.
Anh gian nan mở mắt ra, nhìn trần nhà xa lạ, gần như là theo bản năng mà sờ một bên khác của giường.
Rất nhanh, lông mày anh liền nhíu chặt muốn chết, không có hơi thở quen thuộc, đến khăn trải giường cũng là lạnh băng.
Anh nghiêng đầu, bên cạnh rỗng tuếch, trong lòng còn có chút bất an mơ hồ.
Anh giơ tay vỗ vỗ huyệt Thái Dương có chút mơ hồ, tối hôm qua thật sự ngủ đến quá sâu, Tình Không thức dậy lúc nào, anh đều không biết chút nào.
Tiếng chuông cửa vẫn đang liên tục vang lên, hay là cô gái nhỏ ra cửa quên mang chìa khóa?
Anh đến quần áo vẫn không mặc, vẫn là duy trì trạng thái khăn tắm quấn quanh bộ vị trọng điểm tối hôm qua, để chân trần đi mở cửa.
Nhưng mà, đứng ở cửa chính là Tần Hãn.
Tần Hãn vẫn là lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của tiên sinh nhà anh, tóc xoã tung, mắt buồn ngủ mông lung, có chút mơ hồ, cổ ngực màu đầu xích trần trụi, trên chân lại không có mang dép?
Đây đâu phải là bộ dáng trầm ổn rồi lại sấm rền gió cuốn, chỉ điểm giang sơn nói một không hai ở ngày thường kia?
Rõ ràng chính là một mỹ thiếu niên lười biếng hai mươi tuổi đầu, thật ra anh thật sự cũng cũng chỉ có hai mươi đầu mà thôi.
Chỉ là ngày thường khí tràng quá mức mạnh mẽ, Tần Hãn thỉnh thoảng sẽ xem nhẹ tuổi tác của anh.
“Tiên sinh, 10 giờ ngài có một hội nghị, cho nên……”
“Có nhìn thấy Lộ Tình Không không?” Đây mới là trọng điểm chú ý của Sở Ngự Bắc.
“Tình Không tiểu thư? Tối hôm qua đưa thuốc mỡ tới đây, cô mở cửa tiếp nhận, không ở đây sao? Có thể đã về viện phúc lợi rồi đi?” Tần Hãn giả ngu, cũng cố tình nói sai.
Sở Ngự Bắc nghĩ, cô gái nhỏ hẳn sẽ không bây giờ mới nhớ tới thẹn thùng chứ?
Đây là ngượng ngùng sao?