“Sở Ngự Bắc……” Làn da trên mặt cô gái sau khi trải qua cực hạn nhiễm dư vị hồng nhạt, lúc gọi người cũng là nũng nịu.
Bàn tay to của Sở Ngự Bắc giữ cằm cô, buộc cô nghiêng đầu, môi lưỡi quấn quýt một chỗ với anh……
Lại điều chỉnh một chút, nâng eo nhỏ của cô dậy rồi ngồi xuống, trực tiếp dùng động tác càng hung hăng hơn muốn Tình Không một lần nữa……
Cả người Tình Không đều là phiêu phiêu, mềm nhũn tùy ý Sở Ngự Bắc áp bức, bên tai chỉ có thở dốc của cô và anh, cảm giác cũng không chỉ là đau đớn, còn có cực hạn nói không nên lời……
Tắm rửa xong ra ngoài đã là một tiếng sau.
Sở Ngự Bắc quấn lung tung cho mình một cái khăn tắm, cẩn thận mà lau lau khô nước trên người Tình Không, hôn hôn cô, mới bao bọc khăn tắm ôm cô ra ngoài, quý trọng đến như là bảo bối hiếm có.
Sở Ngự Bắc đặt cô tới trên giường, tách chân cô ra, Tình Không cho rằng anh còn tới, giật mình một cái, khép lại.
“Em đau, anh Sở em bỏ cuộc……” Làm nũng nửa thật nửa giả, tâm Sở Ngự Bắc lại mềm sụp một góc.
“Không tới, anh chỉ là nhìn xem thương thế của em có cần bôi thuốc hay không.” Lại đến anh cũng không đành lòng.
Tình Không dùng sức né tránh, bĩu môi kêu, “Không cần, không cần.”
Rồi mới xấu hổ đến không thôi, kéo chăn bên cạnh qua đắp lên chính mình.
Sở Ngự Bắc cong môi, ánh mắt nhu hòa tràn ngập sủng nịch, lại kéo chăn vỗ nhẹ hai cái, rồi mới đi ra ngoài.
Chờ người đàn ông đi đến bên ngoài, Tình Không mới dám lộ ra thần sắc không nỡ, cô rốt cuộc hoàn hoàn toàn toàn thuộc về anh, lại thật sự có thể không nuối tiếc ư?
Thật ra nếu cô rời đi có thể thúc đẩy anh và Minh Mị đính hôn, thoải mái mà hóa giải nguy cơ lần này, cô thật là không tiếc nuối.
Cô gian nan bò dậy, giữa chân đau đớn còn ở trong phạm vi có thể chịu đựng.