Con ngươi đen nhánh sáng ngời của Tình Không kiên định bất di nhìn anh, “Chỉ cần tôi muốn, tôi nhất định có thể mang Lão Lộ đi, cùng lắm thì, cùng nhau đến chỗ Diêm Vương gia báo danh, chúng tôi luôn có thể ở bên nhau.”
Lý Mục Thành rất muốn tin tưởng đây là lời nói của một cô gái mười tám tuổi, nhỏ tuổi như vậy, nhưng lại rất kiên định.
“Không phải em thích Sở Ngự Bắc sao, em không muốn ở cùng anh ta à?” Lý Mục Thành gian nan hỏi ra miệng.
“Thích, có lẽ còn càng nhiều hơn thích một chút, nhưng tôi rất rõ ràng khoảng cách giữa mình và anh ấy, cho nên, tôi chưa từng có nghĩ tới muốn ở bên anh ấy lâu dài. Nếu tôi dám cầm lấy, liền chuẩn bị tốt buông tay bất cứ lúc nào.”
Con ngươi quạnh quẽ của người đàn ông hiện lên một tia ấm áp, thanh tuyến ám ách, nhàn nhạt mà rơi xuống một câu, “Tôi giúp em, vô điều kiện.”
Tuy rằng Tình Không không biết vì sao anh sẽ bỗng nhiên thay đổi chủ ý, tuy rằng đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nhưng cũng chỉ có thể chân thành nói lời cảm tạ, “Cám ơn anh, tôi sẽ nhớ kỹ.”
Sở Ngự Bắc xử lý tốt tất cả sự tình, gọi người tra xét theo dõi xe, chuẩn bị đi thu thập cô gái nhỏ.
Nhưng mà, tới bãi đỗ xe rồi, anh giống như phát hiện chiếc Bugatti Veyron kia của mình đang ngừng ở cách xe mình không xa.
Anh nguy hiểm mà híp híp con ngươi, đi qua.
Biển số xe quen thuộc liền ở trước mắt.
Anh nửa híp con ngươi thâm thúy, cô nhóc này tới bệnh viện làm cái gì?
Anh lấy di động ra gọi đến dãy số của Tình Không, bãi đỗ xe yên tĩnh trống trải loáng thoáng truyền tới tiếng chuống quen thuộc.
Hóa ra di động cô gái nhỏ dừng ở trong xe, trách không được gọi như thế nào cũng không người tiếp nghe.
Sau khi anh cúp máy, gọi một số điện thoại khác, “Định vị tìm kiếm, mang Lộ Tình Không tới bãi đỗ xe lầu phụ cho tôi.”
Sau khi Sở Ngự Bắc nói chuyện điện thoại xong, bậc lửa đốt một điếu thuốc, trở lại phía trước xe của mình, hai chân giao nhau dựa vào trên đầu xe.