“Thím Lý, Lộ Tình Không đâu?”
Thím Lý đi ra từ trong phòng bếp, tay lau rồi lại lau ở trên tạp dề, hỏi ngược lại, “Tình Không tiểu thư không ở nhà sao?”
“Xin lỗi tiên sinh, tôi đi ra ngoài mua đồ ăn vừa mới trở về, cho rằng cô ấy ở trên lầu, tôi tìm người hầu hỏi một chút.”
“Không cần.” Sở Ngự Bắc nói xong liền gọi điện thoại cho Tình Không.
Kết quả, tiếng chuông quen thuộc truyền đến từ trên sô pha.
Sở Ngự Bắc mím môi mỏng, đi đến trên sô pha cầm lấy di động vó ngoài màu hồng phấn kia, cúp điện thoại trong tay.
Thím Lý thấy thế, nhanh chóng nói, “Tình Không tiểu thư quên không mang di động đi ra ngoài, đại khái rất nhanh liền trở về đây đi, cô ấy không nói không trở lại ăn cơm.”
Sở Ngự Bắc mặt không biểu tình gật gật đầu, nói một câu với thím Lý, “Đi làm việc đi,”
Nói xong liền cầm di động Tình Không lên lầu.
Sở Ngự Bắc trở lại phòng sách, lấy thuốc “tách” đốt lên, ngón tay cầm điếu thuốc chống đỡ giữa trán, một tay khác thưởng thức di động của Tình Không.
Một điếu thuốc cháy hết, di động của anh vang lên, trên màn hình nhảy lên hai chữ “Minh Mị”, anh nghĩ nghĩ, trượt xuống phím tiếp nghe.
“Có việc sao?”
Giọng nói Sở Ngự Bắc nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc gì.
“Ngự Bắc, tiệc sinh nhật Mặc Trần anh có bạn gái chưa? Để ý chúng ta cùng nhau đồng hành không?” Giọng nói của Minh Mị sạch sẽ lưu loát lại tự nhiên không thôi.
Lúc này Sở Ngự Bắc mới nhớ tới, ngày hôm qua cô giống như cũng bị thương, “Không phải cô bị thương sao?”
Một câu nhàn nhàn, Minh Mị một chỗ khác điện thoại quả thực thụ sủng nhược kinh, anh đây là đang quan tâm cô đi?
“Đều là chút bị thương ngoài da, không có gì trở ngại.” Nghĩ nghĩ, cô lại hỏi, “Tình Không cô ấy không có việc gì chứ?”
Nói đến chuyện này, ánh mắt người đàn ông thâm trầm, con nhóc chết tiệt kia đương nhiên không có việc gì, người cũng không biết đã đi nơi nào.