Tình Không nhấc chân đá đá tên vệ sĩ cầm đầu, “Sợ túi! Các người chưa từng gặp qua tôi, là các người tự mình không cẩn thận té ngã bị thương, biết không?”
“Biết!”
“Biết!”
……
“Sau này nhìn thấy tôi cũng phải làm bộ không quen biết, biết không?”
“Biết!”
“Biết!”
……
Mẹ nó, bị một người phụ nữ nũng nịu một chiêu thu phục, đến cơ hội động thủ cũng không có, sau khi nói ra bọn họ còn có thể lăn lộn ở trên đường sao?
Cho dù Tình Không không yêu cầu, bọn họ đều ước gì xem chuyện này như chưa từng phát sinh qua.
Bên kia Diệp Nam Sanh, ôm Lộ Bảo Bối chạy không biết bao lâu, dọc theo đường đi đều không có gặp được người đi đường, tâm chửi má nó của cô đều đã có.
Đột nhiên, Lộ Bảo Bối giãy giụa một chút, vung vẫy hai tay thịt nhỏ, “Bắc Bắc, Bắc Bắc cứu mạng……”
Mặc Trần đang muốn phát động xe cho rằng là ảo giác của mình, “Nằm máng, sẽ không tà môn như vậy chứ? Lúc trước nghe nói công viên này từng phát sinh qua án mạng người bạn nhỏ, anh đây lại có thể nghe thấy có đứa bé kêu Bắc Bắc? Không phải là kêu chú chứ?”
“Câm miệng!”
Sở Ngự Bắc liếc nhìn Mặc Trần một cái, đích xác có một người bạn nhỏ sẽ gọi anh là Bắc Bắc, chỉ là tuyệt đối không phải đứa bé từng phát sinh án mạng trong miệng anh ta.
“Này, Sở đầu gỗ, chú đi đâu?”
Sở Ngự Bắc mặc kệ anh ta, cởi dây an toàn xuống xe, quả nhiên liền thấy dưới đèn đường tối tăm, Diệp Nam Sanh ôm bé trai anh từng gặp qua hai lần, thần sắc hoảng loạn mà đứng ở nơi đó.
“Phát sinh chuyện gì?”
Sự tình khẩn cấp, Diệp Nam Sanh cũng bất chấp nhiều như vậy, “Mau, phía trước…… cứu người phía trước!”