Diễn trò làm bộ, Diệp Nam Sanh nói xong, gục đầu xuống một chút, “Lại nói tiếp, tôi cũng đã lâu không gặp Lộ Lộ, nếu anh tìm được cô ấy, nhất định phải cho tôi biết trước tiên nha.”
Đúng vậy, cô ước chừng đã vài phút chưa thấy được Lộ Lộ, đây cũng là thật lâu, cô không có nói dối.
Diệp Nam Sanh tiếp tục tự biên tự diễn, “Người bạn nhỏ nhà tôi đã đến giờ uống sữa, cúi chào……”
Lần này nói xong, liền cũng không quay đầu lại liền chạy.
Chạy chưa đến vài bước, anh Mặc ôm Lộ Bảo Bối nghênh diện mà đến.
Đẹp, quá đẹp.
Anh Mặc đẹp, Lộ Bảo Bối cũng đẹp, Diệp Nam Sanh đã bắt đầu não bổ cùng Mặc Ca Ca cũng sinh một đứa bé xinh đẹp như thế, người đó sinh thật là quá hoàn mỹ.
Lộ Bảo Bối duỗi tay để Diệp Nam Sanh ôm, còn không quên phun tào, “Mẹ nuôi, ba nuôi quá ngu ngốc, ánh mắt mẹ không tốt lắm nha. Lộ Lộ đâu?”
Diệp Nam Sanh ho nhẹ vài tiếng, chột dạ mà ngó ngó anh Mặc.
Chỉ thấy anh Mặc vẻ mặt chắc chắn, cười như không cười mà nhìn cô.
Diệp Nam Sanh thầm nói một câu, xong rồi.
“Chuyện chính là như vậy, nhưng anh ngàn vạn không thể nói cho Sở Ngự Bắc biết, nếu không em sẽ không để yên cho anh.” Diệp Nam Sanh biết giấu không được, dứt khoát uy hiếp anh.
Đôi tay Mặc Trần ôm ngực, vẫn là biểu tình cười như không cười kia, “Cho dù tôi không nói cho Sở đầu gỗ biết, em cũng âm hồn không tan, không dứt với tôi.”
Anh Mặc nhéo nhéo cằm, vẻ mặt xem kịch vui, “Có tiền đồ, ẩn dấu bí mật lớn như thế, chờ bị Sở đầu gỗ thu thập em đi.”
Tiếng bước chân sau lưng đã càng ngày càng gần, Diệp Nam Sanh không có thời gian nhiều lời với anh, “Anh ta không tra được là do anh ta không bản lĩnh, nhưng nếu anh nói cho anh ta biết, ngày mai chúng ta liền gặp ở Cục Dân Chính, anh xem rồi làm, tạm biệt……”
“Em - con nhóc thúi!”
Mặc Trần tức muốn hộc máu mà nhìn bóng dáng chạy trối chết kia, tiểu gia hỏa phấn đô đô còn phất tay với anh, “Tạm biệt ba nuôi ngu ngốc!”