Lần này Lộ Bảo Bối không ngừng gật đầu, “Con nhớ rõ, con nhớ rõ……”
Tình Không che miệng lại, Lộ Bảo Bối xuẩn manh này, sẽ không thật sự lập tức liền bán cô chứ?
Từng nói với nó bao nhiêu lần đừng tùy tiện đến gần người xa lạ, sao lại không nghe chứ?
Nghĩ lại, Sở Ngự Bắc và Lộ Bảo Bối, rốt cuộc có tính là người xa lạ không?
Tình Không trộm nhìn mặt mày tinh xảo nhưng lạnh lùng kia, trong lòng nổi lên chua xót.
“Bảo bối, hóa ra con ở chỗ này a? Hại mẹ nuôi phải tìm một lúc, nên đánh mông nha!”
Tính tình hấp tấp, sạch sẽ lưu loát, khi thì động kinh này, tự nhiên chính là mẹ nuôi Lộ Bảo Bối sợ nhất lại yêu nhất, Diệp Nam Sanh tới, đồng thời tới, còn có tiểu tướng quân bé tâm tâm niệm niệm.
Lộ Bảo Bối nhanh chóng che lại mông nhỏ của mình, lắc đầu, “Mẹ nuôi, con là nam tử hán, không thể đét mông, tiểu tướng quân, tớ rất nhớ cậu nha.”
Lộ Bảo Bối nhìn thấy tiểu tướng quân, quyết đoán từ bỏ chú soái cao, nhào tới.
“Di, Tổng Thống đại nhân, sao ngài lại ở chỗ này?” Diệp Nam Sanh thần kinh hề hề mà nhìn chung quanh,
“Đây là cải trang đi tuần?”
Sở Ngự Bắc tự nhiên sẽ không trả lời vấn đề cô, hỏi ngược lại, “Cô là mẹ nuôi bé trai này?”
“Có vấn đề gì? Tôi không giống sao?”
Sở Ngự Bắc quét quét bé trai còn chưa cao bằng Husky kia, lại hỏi, “Mẹ nó là ai?”
Diệp Nam Sanh để sát vào anh, thần thần bí bí mà hỏi lại, “Như thế nào? Thấy người ta manh như vậy, anh cũng muốn nhận làm con nuôi sao? “
Nói xong, cô lầm bầm lầu bầu vẫy vẫy tay, “Vậy không được, rối loạn bối phận?”
Sở Ngự Bắc nhíu mày.
Diệp Nam Sanh tự biết nói sai lời nói, mặt không đỏ thở không gấp mà lấp liếm, “Cha nuôi con nuôi tôi tự nhiên chỉ có thể là anh Mặc nhà tôi, anh không được.”
Sở Ngự Bắc sợ nhất là giao tiếp với loại người thần kinh thô này, lúc Tình Không vừa mới đi, anh đi tìm Diệp Nam Sanh vài lần, đều không chiếm được đáp án mình muốn.