Tay Sở Ngự Bắc giữ vòng eo cô liền buộc chặt, Tình Không ăn đau, mắt to trắng đen rõ ràng vô tội chớp chớp.
Sở Ngự Bắc hô hấp nặng nề một chút, đâu còn cầm giữ được? Không nói hai lời cúi đầu in lên tiểu môi anh đào hồng nhạt kia.
Đại não Tình Không trống rỗng, nhắm hai mắt cảm thụ anh, đáp lại anh, đều muốn tập trung hơn bất cứ lần nào trong quá khứ.
Loại tập trung này tự nhiên mà cảm nhiễm đến Sở Ngự Bắc, mỗi một lỗ chân lông trên toàn thân anh đều kêu gào muốn cô, đầu lưỡi vốn đang miêu tả hình môi cô chống đỡ mở hàm răng của cô, tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất……
Cả người Tình Không nhũn ra, từ một khắc nhìn thấy Sở Ngự Bắc ở bãi đỗ xe, cô liền làm quyết định này.
Đêm nay vô luận như thế nào đều phải kết hợp toàn thân toàn tâm với anh, như vậy cô mới sẽ không tiếc nuối, không uổng phí lần tương ngộ này của bọn họ.
Kết quả còn muốn thuận lợi hơn cô nghĩ, cô không nghĩ tới chính mình càng thêm hấp dẫn Sở Ngự Bắc hơn trong tưởng tượng.
Có thể cùng Sở Ngự Bắc thích nhau, làm chuyện thân mật nhất giữa người yểu, chỉ cần đã từng có được qua, cho dù sau này đường nhân sinh dài đằng đẵng, chỉ có một mình cô đi, một mình cô nhớ, vậy cô còn gì tiếc nuối đâu?
Tình Không thở hổn hển, đôi tay sửa nâng khuôn mặt người đàn ông, đôi mắt sáng đến dọa người rơi vào mắt đen nổi lên hoa lửa bốn phía của anh, thanh tuyến ngây thơ mang tiếng thở nhẹ nhàng nói, “Sở Ngự Bắc, muốn em, được không?”
“Em uống say!” Thanh tuyến ẩn nhẫn của người đàn ông đè nén đến làm say lòng người.
Tình Không nâng thân mình lên một chút, nâng khuôn mặt kiên nghị tuấn lãng của người đàn ông, mổ mổ ở trên môi ấm áp kia của anh, giọng nói ngây thơ đến có thể nhỏ ra nước, “Em không có say.”
Rồi mới chu chu môi, còn nói thêm, “Nơi này là miệng của anh Sở.” Rồi mới hôn một chút……
“Nơi này là cái mũi của anh Sở.” Lại hôn một chút……