“Tiên sinh……” Tần Hãn thấy Sở Ngự Bắc đã mở mắt ra, mà Lộ Tình Không còn ở trong lòng ngực của anh ngủ say, lát nữa còn có hội nghị phải mở, anh không thể không nhắc nhở anh một chút.
Sở Ngự Bắc làm thủ thế cắt đứt anh ta, cũng ý bảo anh ta dừng xe sang bên cạnh.
Cô gái trong lồng ngực ngủ thật sự say, khí lạnh bên trong xe không nhỏ, anh sớm đã khoác áo khoác của mình ở trên người cô.
Làn da cô gái cực tốt, không có phấn trang điểm, cũng không có chút tì vết nào, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lông mi cánh quạt ngẫu nhiên động một chút, càng như là quạt ở trong lòng anh.
Không biết vì sao, anh bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác mỹ mãn.
Sau khi xe dừng ổn, Tần Hãn nhịn không được quét mắt nhìn kính chiếu hậu, nam thanh lãnh đẹp đẽ quý giá, nữ ngây thơ linh động, ánh mắt tiên sinh nhìn cô gái, anh chưa bao giờ thấy qua.
Từ nhỏ tiên sinh cái gì cũng có, vô dục vô cầu, người hồng trần bên ngoài, anh cho rằng bất luận kẻ nào bất luận chuyện gì cũng không thể khiến ngài ấy nổi lên chút gợn sóng.
Nhưng mà, Lộ Tình Không xuất hiện, làm anh đánh vỡ nhận thức này.
Bỏ qua thân phận mà nói, đến anh cũng cảm thấy cô gái này thực thích hợp với tiên sinh, đáng tiếc……
Đúng lúc là thứ hai, chiếc xe kia của Sở Ngự Bắc thoạt nhìn tuy rằng khiêm tốn, nhưng người biết hàng vẫn là không ít, chiếc xe cải trang này càng chói mắt.
Ngắn ngủn vài phút, đã không ít sinh viên vây xem, thậm chí có người đã lấy di động ra chụp ảnh.
“Tiên sinh……”
Tần Hãn còn chưa có nói xong, Tình Không giật giật thân mình, ngủ đến mơ mơ màng màng, ôm Sở Ngự Bắc cọ cọ, còn thực bất nhã mà ngáp một cái, bĩu môi, ngây thơ đến không thôi, mềm mại đánh ở trong lòng Sở Ngự Bắc, ánh mắt mềm mại.
“Đến rồi.” Liên quan, ngữ khí nói chuyện cũng mềm mại vài phần.
Tình Không mở mắt ra, ngây ngốc mà nhìn chằm chằm tuấn nhan hoàn mỹ không tì vết ở đỉnh đầu này, miệng khẽ nhếch, mắt to chớp vài cái, chuyện như thế nào?
Sở Ngự Bắc mổ mổ ở trên môi cô, bàn tay to xoa xoa đầu nhỏ cô, “Đi học đi, buổi tối phái người tới đón cô.”
Thẳng đến khi xuống xe, cả người Lộ Tình Không vẫn là trạng thái choáng váng không thôi, cẩn thận dơ “bốp bốp” không ngừng, sao nhân vật lớn lại bỗng nhiên ôn nhu với cô như thế chứ?
Cô dùng sức mà gãi gãi đầu tóc ngủ đến có chút loạn, nhân vật lớn ôn nhu, cô cẩn thận dơ không chịu nổi!