Tâm Minh Mị âm trầm xuống, cô không nên hỏi, bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tình Không, cô liền biết, quả nhiên là một đối thủ mạnh.
Trên mặt cô bất động thanh sắc, cười xinh đẹp, giơ tay đầu hàng, “Được rồi, dừng đề tài này đi.”
Sau khi người đàn ông trầm mặc vài giây, âm thanh trầm thấp dễ nghe vang lên, “Thật ra tôi có thể trả lời vấn đề này của cô.”
Tâm Minh Mị trầm xuống lần thứ hai, ý cười cũng là có chút cứng đờ, thật ra, cô hối hận vì đã hỏi vấn đề này.
“Em chỉ là thuận miệng hỏi một chút, thật ra anh không cần phải trả lời.”
Tay Sở Ngự Bắc chống cửa sổ xe đổi thành nắm tay chống lên khuôn mặt tuấn tú, êm tai nói, “Minh Mị, tôi không biết dạng phụ nữ như thế nào mới gọi là đủ tốt, lúc trước vẫn luôn không có cự tuyệt đề nghị của ông ngoại, là bởi vì không sao cả, hiện tại có lẽ đúng như lời của cô trong lòng có người, liền có chút gọi là.”
Mặt người đàn ông không có biến hóa gì, tươi cười trên mặt Minh Mị đã không chống đỡ được.
Sở Ngự Bắc là người rất quạnh quẽ, không có người nào rõ ràng hơn cô, có thể làm anh phân biệt được một cô gái khác với những cô gái khác đã là khó được, huống chi đến một câu trong lòng anh có người?
Nhưng phụ nữ, đôi khi chính là thích tự ngược, không đâm tường nam sẽ không quay đầu lại.
“Ngự Bắc, em thích anh đã rất lâu, nhiều năm như thế, anh…… Chẳng lẽ một chút cảm giác cũng không có sao?”
Minh Mị vẫn luôn không dám đâm thủng tầng giấy này, nhưng giờ phút này cô biết, nếu thật sự không nói, đại khái sau này sẽ không có cơ hội nói nữa.
Sở Ngự Bắc vẫn thần sắc nhàn nhạt như cũ, không có ngoài ý muốn, càng không có kinh hỉ, người thích anh đại khái không ít, nhưng dám thổ lộ ngay trước mặt, thì vẫn là không có.
“Người khác có thích tôi hay không, không có ảnh hưởng gì với tôi, cho nên không có quan hệ với tôi.”