Có vaid lời nói, cô không muốn nói trước mặt trẻ con.
Hiện tại xem ra, chuyện đưa Lộ Bảo Bối đi không nên chậm trễ nữa.
Sở Ngự Bắc trở lại hải cảnh hào đình đã là hơn 12 giờ đêm, phần lớn người đã tiến vào giấc ngủ sâu.
Anh ngừng xe xong, bậc lửa đốt một điếu thuốc, dựa vào ở đầu xe xem ngọn đèn còn dư lại quanh mình.
Trong lúc khói mù quanh quẩn, khuôn mặt tuấn tú tranh tối tranh sáng của người đàn ông tối tăm không rõ, anh có một loại dự cảm rất cường liệt, người phụ nữ đáng chết kia mang theo con anh đang ở trong tiểu khu này.
Hoặc chính là một ghian trong vô số ánh sao lấp lánh bây giờ.
Anh gọi thông di động của Mặc Trần.
Anh Mặc đợi nửa ngày tài xế mới tới đón, hiện tại người không thích nhất chính là Sở đầu gỗ.
Huống hồ anh đã nằm ở trên giường, thiếu chút nữa liền ngủ rồi, giường khí đặc biệt nghiêm trọng, “Sở đầu gỗ chú lại phiền anh, anh đây liền đốt chú!”
Sở Ngự Bắc tự nhiên sẽ không so đo với anh ta, “Có phải Diệp Nam Sanh cố một chỗ bất động sản ở hải cảnh hào đình không?”
“Không biết, anh và con nhóc chết tiệt kia không thân!” Quấy rầy anh ngủ cũng liền thôi, còn nhắc đến tên người phụ nữ anh phiền nhất, quả thực tội không thể tha.
“Tôi cũng không phải không thể tìm, nhiều lắm tốn nhiều thời gian một chút, nhưng tôi cam đoan tất cả bất động sản dưới danh nghĩa của anh, cũng như khách sạn ngủ lại, Diệp Nam Sanh đều sẽ biết.”
Anh Mặc rốt cuộc nhịn không được mắng câu thô tục.
“Sở Ngự Bắc, xem như chú lợi hại, chờ tôi hai phút.”
Hai phút sau, anh Mặc Ca Ca đã gửi một địa chỉ đến di động của Sở Ngự Bắc, thuận tiện tắt máy ngủ, thầm mắng chính mình quen nhầm bạn.
Ánh trăng phủ lên người đàn ông phía trước xe Lamborghini một tầng sương bạc, phụ trợ khiến cả người anh càng thêm thanh lãnh.