Lộ phí vừa đủ, cô quả nhiên liền xa chạy cao bay.
Chính là, vì sao cô không thể không đi?
Anh cố gắng lớn nhất đối tốt với cô, để cô ở trong lòng, chẳng lẽ còn chưa đủ, rốt cuộc anh chưa từng nói qua yêu đương, chưa từng thích phụ nữ, anh không biết đối tốt với một người phụ nữ như thế nào.
Nhưng anh đang nỗ lực, cũng đang tận lực, nhưng vì sao, cô ở khi anh cho rằng hết thảy đều đang phát triền về hướng tốt, vô thanh vô tức mà rời đi?
Lại vì sao phải ở trước khi cô đi còn không hề giữ lại mà giao chính mình cho anh?
Cô là muốn cho anh không quên được cô, phải không?
Lộ Tình Không, em làm được, em đủ tàn nhẫn!
Người đàn ông nhắm đôi mắt màu đỏ tươi lại, lại mở ra, là đau xót cùng với ngoan tuyệt mà trước nay Tần Hãn chưa từng gặp qua.
Tần Hãn sợ, tiên sinh sẽ không thật sự muốn điên cuồng chứ?
“Tiên sinh……”
"Rút người về, không cần tìm nữa, thông báo truyền thông toàn thế giới, tôi và Minh Mị chọn ngày đính hôn!”
“Tiên sinh, này……”
Sở Ngự Bắc lạnh lùng quét anh ta một cái, con ngươi màu đỏ tươi ẩn chứa hiểu rõ hết thảy, hỏi lại, “Đây không phải là chuyện cô ấy muốn sao? Đây không phải là các người muốn sao? Vì tốt cho tôi, không phải các người vẫn luôn đánh cờ hiệu này ư?!”
Tần Hãn chột dạ, nhưng anh suy nghĩ như thế nào, đều không thể tưởng được chuyện này sẽ thuận lợi như thế, thật ra chuyện gì tiên sinh cũng biết sao?
Mấy ngày sau, một góc nào đó của Bắc bán cầu, một màn hình led lớn ngoài trời thông báo một tin tức oanh động thế giới quốc tế: “Nguyên Tổng Thống đại nhân Bắc Thần Quốc thân thể không khoẻ thoái vị sớm, nay tôn phó tổng thống Sở Ngự Bắc trò giỏi hơn thầy, ngay trong ngày kế vị. Đồng thời tuyên bố ký kết chi ước trăm năm với thiên kim Minh Mị của tư lệnh Minh Lãng, song hỉ quốc gia, khắp chốn mừng vui.”