Mục lục
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May
Gần tiểu khu có một nhà hàng pizza, không cần lái xe.
Husky thành niên cao ước chừng một đầu trâu nhỏ, do Lộ Bảo Bối manh manh nắm, tổ hợp như vậy, thần khí nói không nên lời.
“Tiểu tướng quân, mày phải khốc một chút nga, phải khốc giống Bắc Bắc vậy.”
Diệp Nam Sanh đang nói chuyện điện thoại, cũng không có chú ý đứa bé đang nói cái gì.
Đứa bé ba tuổi, đều thực dễ quên, ngủ một giấc dậy, ước chừng liền không nhớ rõ ngày hôm qua từng phát sinh chuyện gì.
Nhưng Lộ Bảo Bối thông minh hơn những đứa bé khác, chuyện bé muốn nhớ kỹ, giống như đều nhớ rõ chặt chẽ.
Đột nhiên một đạo thân ảnh cao lớn anh vĩ bao phủ từ trên xuống, Lộ Bảo Bối nhìn thấy một đôi giày da quen thuộc, nhanh chóng ngước mắt, quả nhiên thấy anh hùng trong cảm nhận của bé.
Mắt Lộ Bảo Bối đều sáng lên, quyết đoán từ bỏ tiểu tướng quân, đi ôm đùiSở Ngự Bắc, giơ mặt bánh bao xuẩn manh xuẩn manh lên, “Bắc Bắc, thật là chú sao? Vừa rồi bảo bối có nhớ đến chú nha.”
Bắc Bắc……
Khóe miệng Sở Ngự Bắc không tự nhiên rút rút.
Anh cảm thấy chính mình và bé trai này thật sự có duyên phận, ngày hôm qua gặp được, hôm nay còn gặp được.
Hơn nữa, anh nhìn ra được, bé trai này là thật sự rất thích anh.
Nhưng nhìn bé giáo dục một con chó, bảo nó khốc giống chính mình, loại cảm giác này liền không quá mỹ diệu.
Đối mặt đứa bé đáng yêu như vậy, tuy là Sở Ngự Bắc, cũng lãnh mặt được.
“Sao con lại một mình ở chỗ này?”
Lộ Bảo Bối không thích ngửa đầu nói chuyện với Bắc Bắc, ở trong cái nhìn của bé, bé và Sở Ngự Bắc là bạn bè, ở trong nhận thức nho nhỏ của bé, giữa bạn bè là quan hệ bình đẳng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK