“Tìm một cơ hội nghiệm chứng một chút chẳng phải sẽ biết?”
“Được.”
……
“Anh ta đã đi xa.” Lý Mục Thành lãi liếc mắt cô gái còn lén lút tránh ở sau bình hoa một cái, nhàn nhạt nói một câu.
Tình Không chu chu miệng, con ngươi liễm diễm xẹt qua một chút ảm đạm, “Tôi lại không phải trốn anh ấy……”
Lời nói không có lực thuyết phục như vậy, Lý Mục Thành tự nhiên là sẽ không tin tưởng, chỉ là anh cũng sẽ không hỏi nhiều, từ đầu đến cuối, anh đều không cảm thấy cô và Sở Ngự Bắc sẽ có kết quả tốt gì.
Cho dù Sở Ngự Bắc mang người đi trên tiệc đính hôn của anh, cho dù anh ta nói cô là người phụ nữ của anh ta.
Anh cho rằng chính mình thua, chỉ là một khắc kia.
Anh có rất nhiều thời gian bẻ trở về.
Ánh mắt anh lóe lóe, chỉ vào túi trong tay Tình Không, “Đồ vật trong tay cho tôi đi.”
“Vì sao?” Tình Không không rõ nguyên do hỏi.
“Cho anh ta, lãng phí. Em không phát hiện vừa rồi anh ta đã cự tuyệt lễ vật của hai cô gái ư? Đúng lúc là nhãn hiệu này.” Lý Mục Thành rất hiếm khi nói nhiều câu như thế.
Tình Không chớp mắt vài cái, có phải logic này không đúng lắm không?
Cô tới tham gia tiệc sinh nhật của Mặc Trần, chuyển giao lễ vật đắt như thế cho người không liên quan chút nào?
Lý Mục Thành thấy cô do dự, nghĩ nghĩ, lại nói, “Tôi nhìn trúng cái bật lửa này rất lâu, ngày đó đi chậm, một cái duy nhất đã bị em mua đi, nếu em chịu nhường cho tôi, tôi nguyện ý ra giá gấp đôi.”
Tình Không nghe thấy đề nghị này, mắt đều tỏa sáng, cũng không đi quản anh vì sao biết đây là bật lửa.
Bật lửa này là cô dùng thẻ đen của Sở Ngự Bắc không tốn tiền đổi trở về, gấp đôi hơn mười vạn là bao nhiêu? Gần ba mươi vạn a!
Trên trời rớt bánh có nhân không đi nhặt, sẽ bị sét đánh đó?
Tình Không không cần suy nghĩ nhiều, một phút sau liền cười đến hoa cũng hổ thẹn không bằng, ngồi thẳng thân mình, ho nhẹ một tiếng, “Cái bật lửa này là số lượng hạn chế độc nhất vô nhị, nói vậy anh cũng là biết được, như vậy đi, giá hữu nghị ba mươi vạn nhường cho anh, như thế nào?”